Thần Y

Chương 81





Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 81: Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen



- Anh bạn, đều lăn lộn trên giang hồ cả, thù oán nên giải không nên kết, mọi người đều lùi một bước, anh thả người trước, chỉ cần nói xin lỗi tôi một tiếng là được, tôi tuyệt đối không làm khó anh!
Cái mặt bị thịt của Lôi Tam Hổ giật lên từng hồi, khó khắn lắm mới cười được một cái để nói chuyện.


- Đùa à, mà nghĩ tao là trẻ lên ba sao! Tránh ra hết để ông đi!
Diệp Thanh không sợ gì cả, con tin trong tay, sợ cái con khỉ, lúc đó, kéo ả theo hướng cửa ra mà xông tới.

- Hừm, mày hoằnh hành quá đấy! Bố mày đi ra giang hồ hành tẩu từ lúc mày con đang cởi chuồng chơi bùn kia!
“Cường quỷ” hắng giọng lạnh lùng một cái, múa máy con dao găm trong tay, linh hoạt nhạy bén, lóe lóe chớp chóp như cánh bướm cụp xòe vậy, chặn ngang trước đường đi của Diệp Thanh, sát khí mạnh mẽ!

Không tồi, cái thằng tiểu tử này được, không chỉ khí phách, thân thủ, mà đến ứng biến cũng linh hoạt, hắn cũng có phần bái phụ nhưng trong tình hình này thì khác, kẻ thù vẫn là kẻ thù, hôm này nếu mà để xổng thằng tiểu tử này, thì “Cường Quỷ” bao nhiêu năm lăn lộn trên giang hồ được chút tiếng tăm không phải là mất sao? Thế này thì làm sao mà dân tình nhìn được! Sau này cũng đâu còn mặt mũi nào làm việc ở đây nữa chứ?


Lôi Tam Hổ liên vội vàng líu Cường Quỷ lại một chút, tỏ ý đừng quá đáng, chẳng may làm tổn thương đến bảo bối bé nhỏ của hắn, như thế thì không có hay cho lắm.

Cường quỷ dùng lưỡi li.ếm lưỡi dao bén nhọn nói:
- Ông chủ yên tâm đi! Giữa thanh thiên bạch nhật oang oang thế nay, tôi không tin nó dám giết người!

Diệp Thanh nói:
- Không tin thì mày thử xem!

Cường Quỷ nói:
- Vậy thì mày làm đi, hừm, đâm một phát cho óc nó bay ra đi!

Thằng này quả thật là một thằng giang hồ thứ thiệt, toàn thân sát khí, thêm cánh tay lẫn giọng nói đều bộc lộ ra, to gan như diệp Thanh cũng bắt đầu thấy run sợ, quả thật, anh ta không dám giết người!

Hài hước, bản thân là bác sĩ, địa vị cao trong xã hội, có cả một tiền đồ rộng lớn, làm sao có thể đổi mạng cho con đàn bà lẳng lơ này được chứ? Như vậy chẳng quá là thiệt thòi sao!

Đang trong lúc tiến thoái lưỡng nan, bên ngoài xưởng bỗng vang lên tiếng còi xe cảnh sát“ hú óa hú óa”!

Diệp Thanh liền lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng canh tay vẫn không hề lới lỏng, giữ chặt lấy ả. Lôi Tam hổ cùng bọn đàn em đều đần mặt ra.

- Nhanh, nhanh, nhanh, mau đem hung khí cất hết đi!


Cả đám đàn em gà bay chó nhảy, như chuột gặp mèo vậy!

- Hú óa hú óa

Tiếng còi xe cảnh sát kêu không ngừng, ước chừng đến hơn mười bảy mười tám chiếc, cả công xương bị bao vây luôn!

Diệp Thanh tóm lấy ả, chay theo của ra, lập tức thấy ngay cánh cử sắt to “ ầm” mở tung ra, Mã Tiểu Linh, Vương Binh, còn có thêm cả Tô Thông và Vương Liễu Ý , cùng với mười mấy chiến sĩ cảnh sát hình sự, tay lăm lăm súng, đang tiến vào!

- này , tôi ở đây!
Diệp Thanh nhìn thấy viện binh, cảm thấy yên tâm, một tay đẩy ả ra, vẫy mạnh cánh tay hô lớn.

Mã Tiểu Linh vui đến bật khóc, chạy nhanh tới, tiếng guốc da của cô ấy giẫm trên đất vang lên “ thùng thùng thùng” như tiếng nhạc hân hoan vui mừng vậy.

- Diệp Thanh, anh không sao chứ?
Mã Tiểu Linh chạy lên phía trước, ban đầu muốn dang rộng hai tay ra ông lấy Diệp Thanh, nhưng mới hơi đưa ra lại vội thu lại, nhìn thấy Diệp Thanh mặt mũi bầm dập, quần áo tả tơi, toàn thân vô cùng nhếch nhác, chỉ gạt nước mắt hỏi.

- Hả à, không sao chỉ có bị thương ngoài da chút thôi!
Diệp Thanh mừng rỡ, chỉ cảm thấy như trời đất có chút gì quay cuồng, hưng phấn nói.

Hai người tình trong như đã mặt ngoài còn e, đôi bên như đều có một chút gì đó, nhưng không hiểu rõ tình ý của đối phương nên cũng không dám chủ động nói ra, cũng vào lúc đó, Vương Binh, Tô Thông và Vương Liễu Ý cũng vừa đi đến.


Mã Tiểu Linh có hơi đỏ mặt chút, chút ít cũng có bối rối, Vương Liễu Ý đưa cho cô ấy một mảnh khăn giấy, kéo cô ấy sang một bên, không biết nói gì , mà một lúc sau trêu cô ấy cươi được, nín khóc mà cươi

Vương Binh vỗ vai Diệp Thanh, cười nói:
- Được! Tao thật không nhận nhầm một thằng bạn như mày,lại cho tao lập công tiếp rồi!

Tô Thông có vẻ không vui nói:
- Cái thằng này sai sót quá, cái chuyện mạo hiểm như thế này mà lại không có nói cho tao biết, nếu không phải bác sĩ Mã nhanh chóng thông báo cho tao thì, chắc giờ này tao vẫn còn chẳng biết đang có chuyện gì nữa!

Diệp Thanh ngượng ngùng cười nói:
- Cái chuyện này tao vẫn còn chưa chắc chắn mà, lần sau nếu có chuyện như thế này chắc chắn lôi theo mày!

Lại nói với Vương Binh:
- Vương đại ca, cái công xưởng này là công xưởng đen, sản xuất thuốc không đủ tiêu chuẩn, lại còn nghi ngờ có liên quan đến xã hội đen! Vừa rồi nếu không phải là anh em ta thông minh , thì chắc tôi đã bị bọn nó dùng đao chém chết rồi!

Vương Binh giận dữ, cười lạnh:
- Yên tâm, dược phẩm vi phạm luật pháp, không đạt tiêu chẩn, chúng ta giao cho cục giám định phẩm dược đến giải quyết! Có Tô Thông, gải quết nhất định không nhẹ đâu! Còn nghi ngờ có xã hội đen à, hê hê, đúng là nghề của tôi!
Nói rồi, dẫn đầu mấy thuộc hạ th.ân cận, như rồng như cọp tiến vào!



Không còn nghi ngờ gì nữa, dưới sự bao vây của rất nhiều cảnh sát hình sự tay lăm lăm súng, đến ngay như “Cường Quỷ” một cao thủ hắc quyền , chém giết sống chết như vậy cũng ngoan ngoãn bó tay chịu trói, cảnh sát hình sự phong tỏa toàn hiện trường, và cùng lúc mời đến nhân viên cửa cục giám định dược, nghiêm khắc tiến hành kiểm định đối với công xưởng này.

Qua kiểm tra phát hiện được, cô ty xuất nhập khẩu dược hữu hạn Đức Châu Mạn Ni, Đức Châu Man Tốt, làm giả dược phẩm cùng với bào chế và bán các loại thuốc không đủ tiêu chuẩn, bị cưỡng chế ngừng sản xuất ngay tại hiện trường, còn về sau thì càng nghiêm khác chừng phạt hơn, đưa đến luật pháp thêm một bước phán quyết nữa.


Công ty pháp nhân Lôi Tam Hổ cùng đám chân tay thì bị bắt bỏ tù, chờ đợi kết quả sau cùng của thẩm phán, ước chừng hình phạt cũng phải đến tầm từ tám đến chục năm, không có trốn được.

… … … … … … … …

Phó viện trưởng bệnh viên Đồng Ngô, Dư Chính Khi như ngồi trên đống than.

- Không nghĩ ra được, sự việc lại bị bại lộ nhanh đến như vậy?
Dư Chính Khí lắm bắt thông tin khá nhanh, sự việc mới xảy ra không lâu mà đã biết rồi, liền lúc đó ruột gan như lửa đốt, hăn cũng là một cổ đông trong đó, làm thế nào cũng không có thoát được khỏi trách nhiệm, nhưng mà, công an chưa chắc đã mò ra hắn nhanh như vậy được, mặc dù hắn là một cổ đông nhưng mà hắn lại đứng đằng sau đầu tư, không có viết tên trên văn kiện của công ty.

Có thể nói như vậy thì hắn nhập cổ phiếu từ đầu, hắn vô tình để lại cho mình một đường thoát thân.

- Cách duy nhất lúc này, ba mươi sau kế, chạy là thượng sách, đi ra ngoài tránh bão một cái rồi nói gì thì nói sau! Ngoài ra các chứng cứ ở trong bệnh viện cũng phải tiêu hủy, không biết chừng sau này còn có cơ hội quay về!

Dư Chính Khí vẫn ôm một tia may mắn trong thâm tâm, đương lúc đó vẫn chưa biết sự việc như thế nào thì tính tìm đến Trương Hạo Bác xin nghỉ ít hôm, nói là có người bạn ở nước ngoài bị bệnh mất, nên đi tham gia tang lễ, còn đi bao lâu thì chưa biết, xem tình hình, rồi sau đó vội vàng thu xếp hành lý, tiêu hủy toàn bộ những bí mật phạm tội của hắn.

Đúng lúc đó, cửa phòng làm việc của hắn vang lên tiếng gõ cửa!

- Ai? !
Dư Chính Khí thất kinh giống như con chuột vậy, bỗng nhiên giật nảy mình, súy làm đổ cả cái cốc ở trên bàn.

- Là tôi Tiểu Hà
Bên ngoài vọng vào tiếng của Hà Phẩm Dật.

Dư Chính Khí mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ với mình, có một chút nó sợ đánh rắn động cỏ rồi, sau đó đi ra mở của. Vừa rồi hắn đang tiêu hủy bằng chứng nên tất nhiên là khóa cửa lại rồi!