Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 72: Được thăng lên bác sĩ nội trú
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Viên đan gặp nước là hòa tan ngay, lưu lại trong dạ dày, không biết chừng chắc cũng đã hòa tan hết rồi, chắc chỉ lát nữa thôi, chức năng gan của đứa bé sẽ được khôi phục lại thôi.
- Ý, dù sao cũng là một viên linh đan cứu mạng, hiệu quả cũng có hạn thôi, nếu là người lớn, e rằng khó mà cứu sống nổi, cũng may chỉ là sinh mạng của một đứa bé.
Diệp Thanh khẽ nắm lấy cổ tay đứa be, bắt mạch, cảm thấy mạch đập đã bắt đầu ổn định, nhịp tim cũng đã mạnh lên, liền thỏ phào nhẹ nhõm, sau đó lại châm vài huyệt lớn cho đứa bé như Quan nguyên, Trung quản vân vân, những huyệt đạo này đều có tác dụng cố bản bồi nguyên, có tác dụng lớn đối với bệnh tình của đứa bé.
Năm phút sau, Mã Tiểu Linh liền quấn khăn lại cho đứa bé, gọi một y tá trẻ tuổi vào để chăm sóc, bản thân thì dìu Diệp Thanh bước ra ngoài.
Châm cứu cũng là một việc tốn rất nhiều thể lực và trí lực, không chỉ xác định huyệt chuẩn xác, tốc độ phải nhanh, cách châm phải khéo và chuẩn, quan trọng nhất là căn cứ vào vị trí huyệt mà có cách châm khác có cương có nhu có lớn có nhỏ có sâu có nông.
Hơn nữa, cái này không như lúc Diệp Thanh luyện tập châm kim trên đồng nhân, người đồng nhân chỉ là dụng cụ thôi còn đứa bé này là thực thể, nếu châm không chuẩn xác, thì sinh mệnh đứa bé cũng gặp không ít nguy hiểm, nên áp lực cũng rất lớn.
Vừa rồi hoàn toàn dựa vào linh đan và mấy huyệt chính thôi, hiện tại sinh mệnh đứa bé đã qua cơn nguy hiểm, nên Diệp Thanh cũng đã mệt lừ rồi, cho nên, Mã Tiểu Linh mới phải dìu cậu.
Vừa mới đi ra ngoài phòng bệnh, đám người liền vây lại.
Trương Hạo Bác nói trước:
- Diệp Thanh, thế nào rồi, đứa bé có cứu được không?
- Cũng may, đứa bé đã qua cơn nguy kịch rồi.
Diệp Thanh thều thào nói.
Mã Tiểu Linh lập tức đỡ lời giải thích:
- Chức năng gan của đứa bé cơ bản đã ổn định, những việc tiếp theo chỉ cần dùng các phương pháp điều trị bình thường là được rồi.
Thực ra, vừa nãy điều nguy hiểm nhất chính là chức năng gan dần dần bị suy kiệt, tất cả những phương pháp đều không ngăn chăn nổi, lúc nào đứa bé cũng có thể xảy ra chuyện, lại bị hệ thống thần kinh trung khu nhiễm trùng nữa chứ.
Trương Hạo Bác cũng là một chuyên gia tây y được tu nghiệp từ nước ngoài về, nên đối với tình hình bệnh tật rất rõ ràng, lúc này dặn dò các bác sĩ có kinh nghiệm tiến hành cứu chữa, sau đó cười với Diệp Thanh nói:
- Vậy thì tốt rồi, tốt rồi. Diệp Thanh, lần này cậu lập được đại công, lần này tôi đặc cách cho cậu lên làm bac sĩ nội trú.
Lời này vừa nói ra, có người vui cũng có người không hài lòng.
Mã Tiểu Linh và Lý Tiểu Miêu thì đều thấy vui mừng, ánh mắt sáng bừng lên, khuôn mặt rạng ngời.
Hà Phẩm Dật thì tức điên lên, nghĩ bụng: tên tiểu tử này mới đến đây có vài hôm à, từ một bác sĩ thực tập thăng luôn lên bác sĩ nội trú rồi, chỉ một thời gian ngắn vậy, mà đã vượt cấp thế này, chẳng phải đè đầu cưỡi cổ mình sao? Điều căm ghét nhất chính là con tiện nhân Mã Tiểu Linh kia. Không ngờ lại thân mật dìu hắn chứ, hắn là chồng hay là gì của cô mà cô quan tâm thế.
Phó viện trưởng Dư Chính Khí đang định nói vài câu phản bác, nhưng thấy Trương Hạo Bác đã quyết vậy, hơn nữa công lao của Diệp Thanh cũng rất lớn, nên đành nhịn không nói gì nữa.
Phương Xạ Lỗi trực ban đêm nay, cũng đến để xem náo nhiệt, nghe được tin vậy, bỗng cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh, chỉ thấy mặt nóng bừng bừng lên, mẹ kiếp mình đường đường tốt nghiệp một trường y có tiếng, vào viện này làm còn lâu hơn Diệp Thanh, lại bị hắn vượt mặt rồi, như vậy làm sao người khác coi mình ra gì nữa chứ.
- Cảm ơn viện trưởng.
Diệp Thanh khiêm tốn nói, vẫn đang mệt lử ra, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống, may là có Mã Tiểu Linh đang dìu cậu. Thấy Mã Tiểu Linh dìu mình như vậy Diệp Thanh thấy rất dễ chịu.
...
Đêm đó, bệnh viện điều động tất cả các chuyên gia tới, cố gắng cứu chữa cho đứa bé, lúc đó Diệp Thanh mới trở về phòng ngủ một giấc.
Ngày hôm sau, Diệp Thanh ngủ dậy rất sớm, việc đầu tiên là vào trong Bạch Ngọc bảo tháp, kiểm tra vụ việc viên linh đan đó, viên linh đan này cầm chưa nóng tay, chưa kịp nghiên cứu gì đã phải cho đứa bé dùng mất rồi, khiến lòng cậu thấy bứt rứt.
Từ trước mình cũng không để ý, còn có những đồ vật tốt như vậy sao?
Diệp Thanh vào trong Bạch Thủ Cảnh, lập tức đưa ra lời thỉnh cầu với quả cầu thần bí, dường như lập tức, liền có ngay câu trả lời.
Hóa ra, loại linh đan này phân làm chín bậc, bậc thấp nhất bao gồm một đến ba cấp, bậc trung bao gồm bốn đến sáu cấp, bậc cao nhất bao gồm bảy đến chín cấp, mỗi một bậc thì giá trị Y Linh đổi tăng lên gấp mười lần, đương nhiên, công hiệu cũng khác nhiều.
Ngoài ra, còn có một loại linh đan cực phẩm, giá của nó cũng trên trời à, hơn nữa cũng cần phải ở cảnh giác y học khác mới có thể đổi được.
Tối qua Diệp Thanh đổi viên linh đan đó chỉ là bậc thấp nhất mà thôi, dựa vào tình trạng bệnh của đứa bé, cũng may dùng mới có hiệu quả, mà giá trị Y Linh cũng chỉ hơn 80 điểm thôi, nhưng giá trị chữa trị cũng có hạn.
- Choáng, giống như trước lúc giải phóng vậy.
Diệp Thanh kiểm tra giá trị Y Linh, không ngờ chỉ còn có hơn mười điểm. Vốn dĩ giá trị Y Linh là 89.3, đổi viên linh đan đó mất 88 điểm, còn lại 1.3 điểm, nhưng khi cứu được mạng đứa bé, giá trị Y Linh lại tăng thêm 11 điểm nữa, nên tổng cộng giá trị Y Linh là 12.3 điểm.
- Không sao, hết rồi thì lại kiếm lại thôi, anh mày sớm muộn cũng phải đạt được trăm triệu điểm, muốn đổi cái gì thì đổi, hơn nữa, mình đổi hai cái, một cái dùng một cái thích thì vứt đi.
Tâm tính của Diệp Thanh rất sảng, không chút để ý gì, dù gì, cũng không phải dùng không mà, cũng đã cứu được một mạng người mà.
Diệp Thanh ngẫm nghĩ một hồi, phát hiện thuốc dùng để chữa trị cho đứa bé có vấn đề, nên bật dậy đi tìm viện trưởng để nói tình hình thực tế mới được.
Vừa đi tới cửa phòng làm việc của viện trưởng, chỉ nghe thấy bên trong có người, dường như là viện trưởng và phó viện trưởng Dư đang bàn nhau chuyện gì đó.
Chỉ nghe Dư Chính Khí nói: Tuy tên tiểu tử Diệp Thanh không tồi, tôi cũng biết ông rất ngưỡng mộ cậu ấy, nhưng kinh nghiệm còn kém lắm, ngay cả giấy chứng nhận tư cách hành nghề bác sĩ còn chưa có, sao sao mà có thể thăng luôn lên bác sĩ nội trú chứ, nếu làm không ra gì, xảy ra chuyện gì ai đứng ra chịu trách nhiệm đây.
Diệp Thanh lập tức giận dữ, thầm nghĩ: Cái tên Dư Chính Khí này, vẻ mặt nhìn có vẻ hiền từ thế, rất khách khí với mình, xem ra có vẻ như rất muốn đề bạt những người trẻ tuổi, không ngờ sau lưng mình lại thế này. Tôi lên được chức này đâu phải dễ, chẳng phải là cứu được một đứa bé mà cả bệnh viện này phải bó tay sao. Ông đường đường là phó viện trưởng, lại thấy mình không vừa mắt, làm khó mình, đúng là đồ tiểu nhân.
Chỉ nghe thấy Trương Hạo Bác nói: Năng lực của Diệp Thanh thì ai cũng tận mắt thấy rồi, kể cả chuyện bác Sa bị sốc do huyết áp thấp, hay là đỡ đẻ ngay ở quảng trường, ngay cả tối qua cứu mạng đứa bé, công lao của cậu ấy rất lớn, những chuyên gia ở khoa cấp cứu cũng đều nói với tôi về thành tích của cậu ấy, nói là nhân phẩm và y thuật của cậu ấy đều rất tốt. Bệnh viên chúng ta là bệnh viện tư, không coi trọng bằng cấp, chỉ coi trọng năng lực. Năng lực của một người, không phải do kinh nghiệm có hạn mà chứng minh được, có người thậm chí công tác năm năm mười năm, cũng chưa chắc có được những thành tích như Diệp Thanh được. Lão Dư, chuyện này cứ quyết như vậy đi.
Lúc này Diệp Thanh mới mừng rạng rỡ, bụng nghĩ: Vẫn là viện trưởng Trương có con mắt tinh tường, biết dùng người.
Lúc đó cũng không thèm để ý tới Dư Chính Khí đang tức giân bên trong, liền gõ cửa.