Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 68: Nhìn gì mà dán mắt vào thế
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Những người hiếu kỳ vây quanh nghị luận liên hồi, đều rất hứng phấn kể những gì mình thấy được, đặt biệt là những hình tượng của Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh, kể mà như đã nhập tâm lắm, gọi hai người là “ kim đồng ngọc nữ”, hoặc” trời sinh một đôi”.
Cũng lúc này, trong đầu Diệp Thanh vang lên một tiếng” tít” chúc mừng đã cứu được cả mẹ lẫn con, đạt được 18.6 điểm Y Linh.
Bỗng Diệp Thanh thấy rất hưng phấn và cũng có đôi chút tự hào.
- Ha ha, quần áo của cậu đều ướt hết cả rồi.
Mã Tiểu Linh chỉ vào bộ dạng ướt đẫm mồ hôi của cậu, ha ha cười lớn, đôi mắt to và đẹp rất mê hồn.
- Ha ha, cô cũng vậy mà, lại còn nói người khác nữa chứ.
Diệp Thanh lau mồ hôi trên mặt, rồi trêu nói.
Mã Tiểu Linh hoảng hốt, vội nhìn xuống kiểm tra, cũng may là mặt bộ quần áo sẫm màu, nên không lộ ra những chỗ nhạy cảm. Hai người nhìn nhau, vẻ rất vui, vừa trải qua chuyện này, dường như khoảng cách giữa hai người thêm gần lại.
Đứa bé do đẻ non, thời gian dự định sinh không đủ, nên cơ thể rất yếu, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện để chăm sóc, thai phụ cũng được các y tá đưa lên cáng cho lên xe cứu thương.
Đán người hiếu kỳ cũng đi theo ra bên ngoài, những ánh tiếng chớp chớp liên tục, cánh phóng viên liên tục chup những thiên sử áo trắng kia, còn quay cảnh các y tá khiêng thai phụ và đứa bé lên xe cứu thương nữa.
- Bác sĩ Tương, tôi là phóng viên của nhật báo Phù Liễu, phiền bà nói vài câu với chúng tôi, xin cảm ơn!
- Bác sĩ Mã, tôi là phóng viên của chuyên mục tin tức tổng hợp đài truyền hình Phù Liễu Lý Giai Giai, xin cô có thế nói lại quá trình đỡ đẻ và chăm sóc thai phụ và đứa bé được không? Trong lúc đỡ đẻ đã gặp phải những khó khăn nào? Và làm cách nào để khắc phục vậy?
- Cậu bác sĩ trẻ tuổi, xin hỏi những kỹ thuật xoa bóp phức tạp này, cậu học được ở đâu vậy?
Một phóng viên đài tiếng nói FM101.88 cầm míc vây quanh cậu hỏi.
...
Rất nhanh mọi người đều đến chỗ cữ cứu thương, đám y tá cũng chẳng còn thời gian và tâm trí nào để quan tâm đến đám phóng viên nữa, ai nấy đều đang làm đúng bổn sự của mình, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh cũng chui vào trong xe, bọn họ cũng không phải là những người thích được nổi tiếng này nọ.
Chỉ có Tương Xuân Yến tuổi tác lớn nhất thì bị đám phóng viên vây quanh, bác sĩ Tương bất đắc dĩ cũng phải trả lời một vài câu hỏi.
- Thực ra cũng không có gì, những việc này đều là những việc mà bệnh viện chúng tôi phải làm mà. Điều đánh vui nhất chính là việc mẹ con thai phụ kia đều được bình an. Vậy thôi nhé, chúng tôi còn phải làm việc nữa, phiền mọi người tránh ra chút, tránh ra chút.
Tương Xuân Yến cũng chỉ là bác sĩ bình thường, cũng chẳng phải lãnh đạo gì, nên việc xã giao này có vẻ đuối nên vội vàng chạy lên xe cứu thương.
Lúc này xe cứu thương bắt đầu lao về phía bệnh viện Ngô Đồng.
- Ai dà, đám phóng viên này, phiền phức quá, hỏi rõ lắm, làm sao mà mình trả lời kịp chứ. Hai người cũng chẳng biết ra trợ giúp tôi gì cả.
Tương Xuân Yến hơi trừng mắt nhìn Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh, có vẻ hơi trách hai người. Mã Tiểu Linh cười nói:
- Bác sĩ Tương, đấy là chúng tôi muốn tốt cho cô mà, đấy cô xem, bao nhiêu là phóng viên, chụp chiếu liên tục, đây là cơ hội tốt để lên đài báo mà, những người khác phải bỏ cả đống tiền ra mới có được việc như vậy đó.
Diệp Thanh cũng cười nói:
- Đúng đó, bác sĩ Tương, câu trả lời vừa nãy của cô rất hay đó, cháu tin là tối nay hoặc ngày mai sẽ được nhìn thấy cô trên tivi đài báo rồi, tới lúc đó con trai con dâu, cháu trai cháu gái của cô và những hàng xóm nhà cô đều thấy được, lúc đó thì mở mày mở mặt lắm đó cô.
- Hai đứa này, một đàn một hát, chỉ biết ba hoa thôi.
Tương Xuân Yến cũng chỉ nói vậy cho qua, làm sao cô có thể trách Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh chứ, nên cười ha hả nói:
- Tối nay hai người vất vả quá, lập được công lớn đó, ngày mai tôi sẽ báo cáo với viện trưởng, để ông ấy khen thưởng hai người, ít nhất cũng phải biểu dương trước toàn bộ bệnh viện.
Mã Tiểu Linh mỉm cười khiên tốn nói:
- Cũng phải thế chứ, đều là việc nội bộ mà.
Diệp Thanh cười nói:
- Biểu dương thì thôi vậy, để viện trưởng thưởng chút tiền thưởng là hay nhất.
Nói lời này khiến mọi người đều cười toáng lên.
- Ha ha, cái cậu này, yên tâm đi, tiền thưởng sẽ không thiếu tên cậu đâu, nếu viện trưởng không thưởng, thì tôi sẽ móc hầu bao để thưởng cho cậu.
Tương Xuân Yến xoa đầu Diệp Thanh, ánh mắt rất hiền từ giống như mẹ mình vậy.
...
Sáng sớm hôm sau, ở khoa cấp cứu bệnh viện Ngô Đồng.
Rất nhiều y tá và bác sĩ đang nghị luận gì đó.
- Này, thời sự tối qua xem chưa? bệnh viện Ngô Đồng của chúng ta được lên tivi rồi đó.
- Đúng đó, tôi cũng xem rồi, bác si Mã, Diệp Thanh, còn có bác sĩ Mã của khoa phụ sản nữa, đều được lên hình đó, ngay cả tên tuổi cũng đưa lên, lần này thì nổi tiếng rồi.
- Không chỉ lên tivi không đâu, mọi người xem này, những tờ báo hôm nay cũng đều đưa tin đó.
- Ố? Đúng đó, trên nhật báo Phù Liễu này.
- Có việc gì thế? Tối qua tôi không xem thời sự, tôi chỉ xem phim nên không biết gì.
- Cái này mà còn không biết nữa, tôi nói cho cậu biết, chuyện là thế này...
...
Không chỉ ở khoa cấp cứu như vậy, toàn bộ các khoa trong bệnh viên đều nghị luận cả lên, một truyền mười, mười truyền mộ trăm, gần như đi làm chưa được nửa tiếng mọi người trong bệnh viện đều biết cả rồi.
Hà Phẩm Dật ngồi trong phòng, xem tin tức của nhật báo Phù Liễu rồi vứt luôn xuống bàn, tức giận nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cái con tiện nhân Mã Tiểu Linh, dám hẹ với tên Diệp Thanh sau lưng mình sao? Hừ, xem ra không cho mi uống thuốc không xong rồi.
Rất nhanh, thông báo biểu dương toàn bệnh viện của Trương Hạo Bác đẫ được đưa tới các khoa, thưởng cho Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh 1000 tệ, Lý Tiểu Miêu vui mừng như mình vừa được thưởng vậy, đòi Diệp Thanh đãi cơm. Diệp Thanh tất nhiên là nhận lời rồi.
Cũng đúng đó Tô Thông và bạn gái cũng đến bệnh viện thăm mẹ con thai nhi, nên Diệp Thanh mời thêm hai người họ và Mã Tiểu Linh, tất cả năm người đến cửa hàng KFC gần bệnh viện ăn nhanh.
- Trưa nay, thời gian nghĩ ngơi có hạn, nên chúng ta ăn tạm cái này đã nhé.
Diệp Thanh ha hả cười nói.
Lý Tiểu Miêu vẻ không hài lòng bĩu môi nói:
- Hừ, bảo cậu mời cơm, thì cậu lại cho chúng tôi ăn KFC. Thật chẳng ra gì cả, thiệt cho lần trước tôi mời cậu đến vũ trường chơi.
Mã Tiểu Linh nói:
- Diệp Thanh, cậu mà cũng đi vũ trường sao? Không tin nổi đó.
Diệp Thanh vội nói:
- Đó cũng là lần đầu tiên tôi tới đó mà. Chẳng phải chuyện của bác Sa đó sao, Lý Tiểu Miêu muốn cảm ơn tôi nên kéo tôi tới đó. Kết quả tới đó còn đánh nhau với mấy tên côn đồ nữa chứ, thật là oan lắm cơ, cũng may là có đội trưởng Vương của đội cảnh sát hình sự ở đó, nếu không thì tôi nhừ đòn rồi.
Mã Tiểu Linh mỉm cười, ý tứ nói:
- Diệp Thanh, cuộc sống của cậu thật là phức tạp đó.
- Tôi...
Diệp Thanh liền nghẹn lại, sao cuộc sống của mình phức tạp chứ? Mình chỉ là một chàng trai đơn giản thuần khiết thôi mà.
Lý Tiểu Miêu ha ha cười lớn, nói:
- Giải thích chính là ché dấu, mà che dấu thì đều là sự thật thôi.
Diệp Thanh vội vàng chuyển sang chủ đề khác, hỏi Tô Thông:
- Lần trước cảm ơn cậu đã giúp ở vũ trường nhé, lần đó vẫn chưa có cơ hội nói lời cảm ơn tới cậu.
Tô Thông cười nói:
- Không cần không cần, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, hơn nữa, phương pháp điều trị của cậu dậy cho tôi rất có hiệu quả đó.
Nói xong, liền liếc người con gái bên cạnh một cái.
Diệp Thanh lập tức biết rằng, người con gái đi cùng Tô Thông này cũng không phải dạng tầm thường đâu, dáng vẻ và khuôn mặt thì rất xinh đẹp, đôi chân thon dài. Diệp Thanh nhìn mà thấy thèm, bụng nghĩ nếu mình cũng có một bạn gái xinh đẹp như thế này thì tuyệt quá nhỉ.
Tô Thông giới thiệu:
- Đây là bạn gái của tôi, tên là Vương Liếu Ý, là một người mẫu thời trang.
- Thảo nào mà dáng vóc chuẩn thế, lại xinh đẹp nữa. Nhưng so với Tiểu Linh Linh của mình thì còn thua xa.
Diệp Thanh thầm so sánh Vương Liễu Ý và Mã Tiểu Linh, cảm thấy Mã Tiểu Linh vẫn xinh đẹp hơn, thuộc kiểu càng nhìn càng thấy xinh. Nghĩ tới lúc đầu cứ tưởng cô ấy là đàn ong nữa chứ, cảm thấy mất mặt quá.
Vương Liễu Ý cũng tỏ ra rất thân thiện nói:
- Chị Tiểu Lienh, chị và Diệp Thanh quả là lợi hại đó, chuyện tối qua khó khăn như vậy, hai người giải quyết đều rất hoàn hảo.
Mã Tiểu Linh nói:
- Tôi cũng thường thường thôi mà, thần y Diệp Thanh của chúng ta là lợi hại nhất, cậu ây được đích thân viện trưởng của chúng tôi mời đến làm việc đó. Lúc trước tôi còn không tin tưởng năng lực của cậu ấy đâu, không ngờ, quả cũng có bản lĩnh và năng lực thực sự đó.
Nói xong, đôi mắt đẹp liếc nhìn Diệp Thanh, nhìn xem Diệp Thanh phản ứng gì không.
- Tên Diệp Thanh chết tiệt này, nhìn Vương Liễu Ý gì mà say đắm thế kia, đúng là đồ h.áo sắc, nhìn thấy người đẹp là mắt có thao tháo lên, thảo nào cứ thích vào cửa hàng thời trang của cô ấy mua hàng chứ.
Mã Tiểu Linh bĩu môi, thầm nói.
- Diệp Thanh, cậu làm gì thế?
Vẫn là Lý Tiểu Miêu nhận ra vẻ khác thường của Diệp Thanh, và cũng biết Mã Tiểu Linh đang ghen tuông, vội kéo áo Diệp Thanh, nhắc nhở cậu.
Diệp Thanh không thèm để ý, vẫn dán mắt vào Vương Liễu Ý không chịu rời ra, ánh mắt như nhìn xuyên thấu quần áo của cô ấy vậy.
Tô Thông thấy Diệp Thanh cứ nhìn chằm chằm vào người yêu mình thấy không vui lắm, bụng nghĩ: Tên tiểu tử này sao vô lễ thế chứ, ngay cả người yêu của bạn mà dám này nọ, thế mà trước kia mình cứ nghĩ hắn tốt lắm.
Vương Liễu Ý là đương sự, thấy Diệp Thanh cứ dán mắt vào người mình, mặc dù mình là người mãu, có rất nhiều ánh mắt nhìn mình nhưng lần này cảm thấy khó chịu, ngừng hẳn cười nói, mặt ửng đỏ lên.
- Mày làm sao thế, nhìn gì mà ghê vậy?
Diệp Thanh nhìn một hồi, rồi tự thốt ra hai câu đó.
Lập tức, những người khác đều thấy rất kinh ngạc.