Thần Y

Chương 64





Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 64: Có chuyện xảy ra

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen



- À.... đây là em gái tôi, tên là Diệp Tĩnh!
Dường như Diệp Thanh sợ Mã Tiểu Linh hiểu lầm, vội vàng thanh minh, rồi cười ha hả nói:
- Vì mới được phát lương mà, nên tôi mua cho em gái vài bộ quần áo, Diếp Tĩnh, chào chị đi em.

Diệp Tĩnh mỉm cười, rất ngọt ngào chào câu : chào chị, mắt khẽ liếc nhìn Diệp Thanh một cái, bụng thầm cười: xem ra anh hai đã bị chị này hớp hồn rồi, nên thấy đi cùng mình hốt hoảng hẳn lên, nhưng nhìn chị này cũng rất xinh đẹp, nhìn rất đẹp đôi đó.

Không biết vì sao, vừa nghe thấy Diệp Tĩnh gọi rất thân thiết, Mã Tiểu Linh cảm thấy những cái ghen tuông lúc nãy tan biến hết, cười rất tươi, nói:
- Hôm nay tình cờ quá, tôi cũng đi mua quần áo, ồ em gái cậu xinh quá, hi hi, so với cậu còn hơn nhiều.

Diệp Tĩnh liền vẻ đắc ý nhìn Diệp Thanh, ý muốn nói là: đấy, người ta còn nói em xinh hơn vẻ đẹp trai của anh nhiều, đấy xem anh còn tự khen nữa không.

Đúng lúc đó, tâm trạng Diệp Thanh cũng trở lại bình thường, cười nói:
- Hay là ba người chúng ta đi cùng nhau đi, một mình cô đi dạo phố cũng nhàm chán mà.


Vừa nói xong, mặt cậu liền ửng đỏ lên, tim đập thình thịch, trời ạ, sao nghe cứ như mình chủ động mời người ta vậy, đây cũng là lần đầu tiên mà, lo lắng, tim đập thình thịch, những cái đó là không tránh được mà.

Mắt Diệp Tĩnh nháy nháy, chớp léo, lúc thì nhìn Diệp Thanh, lúc thì nhìn Mã Tiểu Linh, sao nhìn hai người này như đang có tình ý với nhau sao ý.

- Hi hi, chị gái có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt thì xinh xắn, thân hình là đẹp nữa, quả là rất hợp với dáng vóc của anh hai mình, cái anh hai ngốc này, cuối cùng cũng mở mồm ra được rồi, không ngờ cũng biết mượn cớ để hẹn con gái đấy chứ. Mẹ ở nhà vẫn lo anh ấy không tìm được vợ cơ.

Khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Mã Tiểu Linh thản nhiên tươi cười, rồi nói:
- Ok thôi, một mình tôi đi mua quần áo cũng không hay lắm, hai người đi cùng tham khảo dùm tôi là ổn.

Diệp Tĩnh lập tức cười hi hi tiến lại gần, lôi Mã Tiểu Linh cùng chọn quần áo, hai người phụ nữ vẻ mặt rất vui vẻ như thân quen tự bao giờ, bỏ lại Diệp Thanh ngồi đờ đẫn một bên.

Nhưng, cậu không tỏ ra buồn chán gì, thứ nhất do tính tình của cậu vốn thản nhiên, hai là, có người đẹp để ngắm, lại cũng bắt đầu hẹn hò nữa, thế này làm sao mà không vui đượ cơ chứ.

Cũng không dễ dàng gì, cũng coi như có tiến triển. Không ngờ ngoài bệnh viện, không phải trong giờ làm, mà có thể nói vài câu với người đẹp Mã Tiểu Linh như vậy, lại cùng nhau đi dạo phố nữa chứ, quả thật rất vinh hạnh rồi.

Diệp Thanh cười ngây ngô.

...

Chừng hai ba giờ sau, trời cũng bắt đầu tối sầm lại,ba người mới từ trong quán KFC đi ra, Diệp Thanh cầm túi lớn túi nhỏ quần áo, đương nhiên, tiền quần áo của Mã Tiểu Linh là do cô tự bỏ tiền túi ra trả, lần đầu hẹn hò, Diệp Thanh không dám đường đột tặng quần áo cho cô, hơn nữa, cho dù có muốn tặng, người ta chưa chắc đã nhận. Nhưng bữa ăn này là do Diệp Thanh trả tiền, khiến cậu cũng đỡ ngại đi phần nào.

- Anh, bây giờ cũng không còn sớm nữa, em vẫn còn nhiều bài tập vẫn chưa làm, em về trường trước nhé.
Diệp Tĩnh lấy túi quần áo của mình trên tay Diệp Thanh nói.

Diệp Thanh và cô từ nhỏ cùng ở với nhau, cũng hiểu ý của cô bé, nên cũng có chút ngượng ngùng. Cô bé này cũng ghê gớm ra phết, làm vậy để tạo cơ hội cho mình, không muốn làm phao cứu hộ nữa.

Nhưng cô bé làm sao biết được, người ta bác sĩ Mã căn bản không hề có ý đó với mình, mỗi lần gặp mặt, không mắng thì giáo huấn, từ trước tớ giờ chưa tỏ vẻ với mình cái gì. Đương nhiên, lần này là ngoại lệ, dù gì cũng thấy nói chuyện vui vẻ và cười đùa.

Diệp Thanh cứ nghĩ tới nụ cười tươi rói của Mã Tiểu Linh, trong lòng lại như bị mê muội vậy.

- Anh, xem kìa, cười gì mà ngượng thế chứ, em đi đây. Cố lên anh hai.
Diệp Tĩnh kéo kéo áo anh trai, khẽ cười nói.

- Vậy em đi đường cẩn thận nhé, xe cộ nhiều lắm đó.
Diệp Thanh dặn dò cô bé.

- Vâng! Em biết rồi, chào anh, chào chị Tiểu Linh.
Diệp Tĩnh cười tươi rồi chào hai người.

...

Đèn đường đã bật, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh sóng vai đi trên con đường náo nhiệt, giữa hai người dường như không có âm thanh gì cả, cũng như hai người xa rời được hồng trần vậy, trong lúc này, đôi bên chỉ chú ý đến nhịp thở và nhịp tim của người khác thôi.

- Em gái cậu thật đáng yêu.

Vẫn là Mã Tiểu Linh phá vỡ bầu không khí trầm lặng này, thản nhiên nói.

- Hê hê, cô bé đó có nhiều cái ngây ngô lắm, thường trước mặt người lạ đều giả bộ là thục nữ, nhưng trước mặt cô lại khác.
Diệp Thanh nhìn Mã Tiểu Linh rồi nói.

- Vậy thì vinh hạnh cho tôi quá, chứng tỏ cô bé không coi tôi là người ngoài rồi.
Nói xong, mặt Mã Tiểu Linh tự nhiên ửng đỏ lên, bụng tự trách mình: sao lại nói câu ngớ ngẩn vậy chứ, sao lại không cho mình là người ngoài chứ, mà mình và hắn thì có quan hệ gì đâu. Tuổi mình lại hơn tuổi hắn, cũng chỉ là bạn đồng nghiệp bình thường mà thôi.

Trong lòng Diệp Thanh thầm nghĩ: Cô ấy coi mình không phải là người ngoài, cô ấy coi em là chị dâu tương lai rồi đó, ha ha.

- Tính tình của em gái tôi rất tốt, cô và tôi tiếp xúc nhiều sẽ biết, mồm cố bé cũng cứng rắn lắm, nhiều lúc như phổi bò vậy, ví dụ tôi bảo nó đi nấu cơm, cô bé thì tỏ vẻ ra không hài lòng, tỏ vẻ không tình nguyện làm, nhưng lúc sau, tôi thấy cơm cô bé đã chuẩn bị xong rồi. Cô bé này cơm nước cũng rất khá, còn hơn tôi gấp nhiều lần.
Diệp Thanh thật sự không biết phải nói gì, nên nói luôn sang chuyện của em gái.

- Đánh yên quá, nếu tôi có một đứa em gái như vậy thì tốt biết mấy.
Mã Tiểu Linh ha hả cười nói.

- Bác sĩ Mã, bố mẹ cô sinh có mình cô sao?
Diệp Thanh cũng nhát gan quá, trong bụng thì nghĩ ra bao nhiêu từ nào là tiểu linh, cục cưng, baby, nhưng khi nói ra thì chỉ nói được câu bác sĩ Mã.

- Đúng vậy, nhà tôi có mình tôi thôi, cũng là thế hệ 8X mà, nhà nước quy định thế mà.

Diệp Thanh nói:
- Ở thành phố có vẻ quản thúc nghiêm một chút, chứ ở nông thôn chúng tôi chỉ phạt ít tiền là sinh thoải mái, lúc em gái tôi sinh ra cũng bị phạt ít tiền đó.

- Vậy cậu thì sao?
Mã Tiểu Linh trộm nhìn Diệp Thanh rồi hỏi.

- Tôi ý à, tôi là con nuôi, nên không tính. Diệp Thanh nói.

- Vậy à, thảo nào cậu và Diệp Tĩnh không giống nhau gì cả.
Mã Tiểu Linh giật mình nói.


- Ừ, nó xinh xắn thế cơ mà.
Diệp Thanh nói.

- Ha ha, con người cậu cũng thù dai đó nhỉ.
Mã Tiểu Linh cười lớn nói.

- Vậy sao, cái này cô cũng phát hiện ra sao?
Diệp Thanh có vẻ to gan hơn rồi đấy, cách nói chuyện cũng đã kéo khoảng cách giữa hai người gần lại.

Mã Tiểu Linh cười nói:
- Thù dai không quan trọng, nhưng cũng đừng thù lâu quá nhé.

Diệp Thanh thầm nghĩ: Không được, tôi sẽ nhớ cô suốt đời này. Đương nhiên cậu không dám nói ra.

- Ý, ở bên tòa nhà lớn của thành phố Phù Liễu người tụ tập đông vậy, hình như đang diễn ra hoạt động gì thì phải, chi bằng chúng ta ra đó xem đi.

- Được thôi!
Mã Tiểu Linh vui vẻ nhận lời.

Hai người vừa đi tới cổng, liền nghe thấy bên trong có tiếng khóc thảm thiết.

- Mọi người đừng chen chúc nhau, bên này có bệnh nhân đó.

- Mau gọi cứu thương đi. Ở đây có bà bầu bị ngã, chảy nhiều máu quá.