Thần Y

Chương 61





Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 61: Gặp phải đối rồi (2)

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen



Banh!

Chỉ nghe thấy những âm thanh đổ vỡ vang tới, tiếp đó là những tiếng xô bàn ghế, sau nữa là những tiếng kêu thảm thiết của Ninh Não Nhi và những tiếng kêu kinh hãi của nhân viên.

- Sao các người lại đánh người chứ?
Trịnh Tiểu Ninh bò dậy, mồm dính máu, giân dữ nói.

- Đánh mày đấy thì làm sao? Trong thức ăn có tóc, ăn vào bụng mà bị làm sao thì mày có trả được tiền thuốc thang không?
Tiếng người đàn bà khàn khàn kia bĩu môi, vẻ khinh khỉnh nói.

Mụ đó nói:
- Người bị đánh phải là mày đây! Chúng ta đi thôi.


Diệp Thanh không thể ngồi yên được nữa, mở cửa lao ra nói:
- Mấy người chẳng khác gì đám lưu manh thổ phỉ, chẳng có chút tố chất gì cả thế. Ông chủ đã miễn phí cho các người đĩa thức ăn khác rồi, lại còn ăn vạ này nọ sao, chẳng nhẽ trứng gà có xương sao. Thức ăn dùng tre bọc vào đun lên thì dính tí tre là không tránh khỏi, thế các người mua bánh bao thử hỏi xem có tre dính vào không? Muốn ăn quỵt thì nói thẳng ra, đằng này còn động tay động chân đánh người nữa sao?

Lời này vừa nói xong, bản thân Diệp Thanh cũng ngẩn cả người ra, không biết từ lúc nào mà mình nói những lời đó lai lưu loát đến thế chứ, mà lại có khí chất nữa chứ.

- Tiểu tử, mày là thằng ranh từ đâu xí vào chuyện này vậy, liên quan chó gì tới mày chứ.
Gã đàn ông chỉ tay vào mặt Diệp Thanh, do tên này không mặc gì nên Diệp Thanh nhìn thấy trên cánh tay xăm một con rồng, nhe lanh vuốt ra rất dữ tợn.

Đúng là hạng người nào thì có cách ăn mặc của hạng người đó, tên này thoáng nhìn đã biết là những đám lưu manh rồi. Diệp Thanh cũng không phải vừa, nhìn hắn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, rồi nói:
- Còn cái tốc dính vào thức ăn thế nào thì tôi không rõ, nhưng tôi thấy điều kiện ở đây cũng rất sạch sẽ đàng hoàng, những đầu bếp và nhân viên phục vụ nhìn đều rất sạch sẽ, gọn gàng, lại còn đội chiếc mũ chuyên môn nữa, làm sao mà có tóc rơi vào thức ăn được chứ. Không biết chừng là những đãm cố ý ăn quỵt của người khác chứ hay ho gì.

Lời này vừa nói xong, đám nam nữ này liền nổi giận, liền có những tiếng chửi thề.

- Ai cố ý bỏ tóc vào đó hả, mẹ kiếp có chứng cứ không vậy, không có chứng cứ đừng có đứng đó mà lắm mồm.

- Đúng đó, mẹ kiếp đã đéo biết gì còn đứng đó lìu tìu.

- Tên tiểu tử này dám coi thường nhóm thất hiệp chúng ta ở thành phố Phù Liêu này. Anh em, đánh cho nó nhừ đòn đi.

- Đúng, đánh nhừ tử hắn đi.

- Hừ, tiểu tử, tao thấy mày nói với vẩn quá, dám đứng trước mặt tụi tao mà khua môi khua mép à.

...

Bốn nam ba nữ, vẻ rất hung dữ, cùng nhau chửi bới ầm lên, khiến toàn bộ quán ăn này xôn xao lên, những người đang ăn cơm ở đây thấy vậy đều vội vàng tính tiền rồi rời khỏi quán, những khác đang định vào quán thấy cảnh tượng này cũng lủi đi luôn.

Khiến chủ quán ăn này Trịnh Tiểu Ninh tức chết đi được, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất, vội chạy tới khuyên nhủ:
- Chú Diệp Thanh, thôi bỏ qua đi, coi như bữa cơm này tôi mời bọn họ, chú xem, tôi còn phải làm ăn nữa mà, nếu chuyện này đồn ra ngoài người khác biết được, thì quán tôi sao có khác đến nữa.

Diệp Thanh có vẻ rất tức giận nói:
- Anh Tiểu Ninh, lúc nào cần cứng rắn thì phải cứng rắn thôi, chúng ta tuy đều là những người phục vụ người khác, nhưng cũng không nên lúc nào cũng khép nép trước người khác được.

Ở góc quán ăn, có một người đàn ông trung niên, gọi vài món ăn, ngồi một mình vừa ăn vừa uống rượu, cứ cười tủm tỉm mà xem sự náo nhiệt, lúc đó liền mở mồm ra nói:
- Cái chú em kia nói đúng đó, tôi nói cậu chủ quán à, cậy mà cứ nhẫn nhịn như vậy, tôi dám bảo đảm, sau này còn nhiều đám ăn quỵt hơn đấy.

Những người này liền trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên, nhưng hắn cũng không hề để ý, tiếp tục uống rượi nhấm mồi, vẻ rất điềm đạm.

Thấy có người ủng hộ mình, Diệp Thanh thấy vững lòng hơn, nhìn đám nam nữ lưu manh thổ phỉ kia với con mắt khinh bỉ, nói:
- Những khách khác cũng không như các người, nói năng không có lí lẽ gì cả vậy, lại còn mặt dầy ăn xong quỵt tiền người khác nữa chứ.


Vừa nói lời này như động vào tổ ong vò vẽ vậy, như vẻ đả thương đám lưu manh này, và cũng chạm vào lòng tự tôn của bọn chúng.

Mụ đàn bà giộng ồm ồm kia quát:
- Thằng chó kia, mày nói cái gì thế? Ai mặt dầy hả? Ai ăn quỵt hả?

- Đúng, mẹ kiếp ai ăn quỵt hả, có cả nhà mày ăn quỵt ý.
Lại một mụ đàn bà nữa bực tức nói thêm vào.

Đây là những đám ăn quỵt còn tỏ vẻ này nọ rất điển hình, ăn quỵt thì quang minh lỗi lạc ăn quỵt đi cho rồi, lại còn sợ người khác nói này nói nọ, đúng là vớ vẩn.

- Mẹ kiếp, dám coi thường bố mày sao, bố mày ăn quỵt đó thì làm sao nào? Mày còn lèo nhèo một câu nào nữa, bố mày cho mày nhừ đòn đó.
Gã đàn ông xăm hình rồng trên cánh tay, đưa nắm đấm vào mặt Diệp Thanh tức giận nói.

Gã xăm hình này cũng có khí phách ra phết, nói năng cũng ra vẻ đàn anh ra phết, nhưng nói chẳng có lý lẽ gì, sơ suất lắm.

Nếu là người khác thì đã sợ mất mật rồi, nhưng Diệp Thanh cũng đã từng trải qua những lúc gay go hơn nhiều rồi, nên cũng chẳng hoang mang gì, khẽ né sang một bên, rồi lấy ra ngân châm châm ngay vào huyệt Kiến Lí.

Những chiêu này cậu đã rất thành thục rồi, do đối phương cũng sơ suất, nên lấy luôn châm ra châm ngay vào huyệt hắn.

- Phịch!

Độ châm của Diệp Thanh càng ngày càng nhuần nhuyễn hơn, châm vào huyệt của gã xăm hình rồng kia, gã liền ngã gục xuống, không thể đứng dậy được.

- Anh em, chúng ta cùng lên nào, trả thù cho anh ấy.
Một gã vóc dáng to lớn kêu lên, bực tức lao lên, những người khác cùng đồng loạt lao về phái Diệp Thanh mà đánh, ngay cả con mụ giọng oang oác cũng cầm chai bia lao lên, vẻ rất dũng mãnh.

- Không ổn rồi, đông như này, phải gọi người đến trị bọn này thôi.
Diệp Thanh vội lùi lại, rồi nhường chiến trường này cho Vương Binh.


Quả nhiên, Vương Binh lập tức nhảy ra, đúng là chuyên gia có khác, nhất là khi đối phó với đám liêu manh thổ phỉ này, Vương Binh ra đòn rất quyết đoán, ra vài đòn đã hạ được mấy tên côn đồ này, nhưng anh ấy tuyệt đối không đã phụ nữ, ngay cả mụ cầm chai bia xông tới anh ấy cũng không đánh.

Đương nhiên, mụ đàn bà kia thấy Vương Binh uy thế như vậy, cũng không dám xông lên, nhưng cũng chẳng kịp trốn đi đâu nữa.

- Ối ối ối.

Bốn tên lưu manh nằm vật dưới đất kêu thảm thiết, giống như đám quỷ khóc than vậy.

Còn lại ba mụ đàn bà thì sợ quá khóc òa lên, mụ đàn bà cầm chai bia kia cũng kịp bỏ chai bia ra.

- Mi, mi đánh bạn tao đều gãy xương hết rồi, tao phải báo cảnh sát, tố cáo mi làm bị thương người khác.
Mụ đàn bà giọng oang oác run run nói như vẻ đe dọa.

Cả đám cùng gào lên:
- Phải báo cảnh sát, mày đợi đấy, nếu có gan thì đừng cho chạy.
Cả đám đang đau đớn nằm dưới đất, lúc đó Diệp Thanh thấy vậy vỗ tay cười nói:
- Các người báo công an đi, sợ các người không dám báo thôi, ồ, bên kia có chiếc xe công an đỗ ở đó đó, lấy điện thoại gọi luôn công an tới đi.

- Mày!
Mụ đàn bà đó quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy trước cửa có một chiếc xe cảnh sát đang đậu ở đó, rồi nhìn Diệp Thanh và Vương Binh, đột nhiên thần sắc hoảng sợ hẳn lên, biết lần này mình gặp phải đối rồi, thấy dáng vẻ Vương Binh như vậy mụ cũng nhớ đã vài lần giáp mặt rồi, biết anh ấy là cảnh sát, vội vàng lôi mấy mụ đàn bà nói:
- Chúng ta mau chạy thôi, kệ bọn họ.

Nói xong, ba mụ đàn bà như ong vỡ tổ bỏ chạy hết.