Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 51: Quá oan ức
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Xem ra, khả năng tu thân của mình còn chưa đạt lắm, chỉ có mỗi cái kiểm tra đơn giản này mà khiến mình sợ sao? Chỉ cần mình có thái độ chân chính, trong lòng không có tạp niệm, thì nhất định sẽ làm tốt công việc.
Diệp Thanh thầm nhắc nhở bản thân.
Đúng lúc đó, bệnh nhân đầu tiên gõ cửa.
- Mời vào.
Diệp Thanh cười nói.
Đây là môt phụ nữ dáng vẻ hơi lùn, chường hai bảy hai tám tuổi, vừa bước vào, đưa cho Diệp Thanh một tờ kiểm tra và quyển bệnh án.
- Cô cứ ngồi xuống đã, tôi ghi những thông tin vào đã.
Diệp Thanh cầm lấy tờ kiểm tra và quyển bệnh án, rồi đến bên máy tính điền tên tuổi và những thông tin của bệnh nhân vào. Đây là một thiếu phụ đã có thai, mới có thai tầm ba tuần, nhưng bỗng nhiên ở âm đạ0 ra máu, nên đến đây kiểm tra xem sao.
Diệp Thanh thấy rất kỳ lạ, vì sao chồng cô ấy không đưa cô ấy đến đây, gã đàn ông đó quả là vô cùng thiếu trách nhiệm, cho dù anh có bận đến đâu, cũng phải đưa vợ mình đi chứ.
- Mời cô nằm xuống bàn, cở.i quần ra.
Diệp Thanh điền xong các thông tin, liền đưa tay ra hiệu, rồi mỉm cười nói.
Chưa bao giờ cậu bảo đàn bà cở.i quần trước mặt như thế này, cũng biết là vì công việc, nhưng cũng cảm thấy có chút quái quái. Cũng may trong lòng cậu không có nhiều tạp niệm lắm, cho nên cũng không bị mặt đỏ.
Bác sĩ thì không được phân biệt nam hay nữ, nói ra thì dễ, nhưng làm được mới là khó, đặc biệt Diệp Thanh là người hướng nội , lần đầu tiên nhìn thấy cơ quan sinh dục phụ nữ, trong lòng cũng có chút chờ đợi.
Cho dù thiếu phụ cũng đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng để cô đứng c.ởi quần trước mặt một người đàn ông xa lạ, để lộ những chỗ nhạy cảm ra, nên rất ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng nằm xuống và c.ởi quần bò ra.
- Thở lỏng một chút, đây là quy trình kiểm tra thường kỳ, rất nhanh sẽ xong thôi.
Diệp Thanh vừa nói chuyện với bệnh nhân vừa đeo chiếc găng tăng sử dung môt lần vào, lấy chiếc máy kiểm tra âm đạ0 đã được sát trùng, rồi bôi thuốc bôi trơn lên đó, rồi mở âm đạ0 ra từ từ đưa máy vào.
Quá trình kiểm tra âm đạ0, những người có thai thời kỳ đầu đều phải tiến hành, mục đích để kiểm tra tình hình âm đạ0, 4 cung, để tránh cơ quan âm đạ0 phát sinh dị thường, để đảm bảo sinh ra con cái khỏe mạnh.
Ngoài ra, còn phải quan sát niêm mạc âm đạ0 xem màu và lượng máu và dịch chất của âm đạ0 có bình thường không, xem có mùi vị khác thường gì không, còn phải kiểm tra âm đạ0, 4 cung xem có bị xây xát gì không, xem có bị u bướu gì không, đặc biệt những phụ nữa trong thời kỳ đầu mang thai mà bị xuất huyết, phải quan sát mối quan hệ giữa nguyên nhân xuất huyết và 4 cung, để có căn cứ điều trị.
...
Âm đạ0 của thiếu nữa hoàn toàn bị vén lên, lúc đầu Diệp Thanh còn có chút tạp niệm, nhưng dần dần, bắt đầu làm việc, cậu cầm đèn pin, tỉ mỉ quan sát, làm đúng theo những thao tác cơ bản được quy định của khoa tiến hành kiểm tra, rất nghiêm túc, tỉ mỉ.
Nhưng, không được bao lâu, cậu lại cảm thấy xấu hổ, bởi vì, âm đạ0 của thiếu nữ xuất ra những dịch âm đạ0, dưới ánh đèn pin tiết ra như suối chảy róc rách.
- Diệp Thanh, sao cậu lại ở đây?
Bỗng nhiên, tai cậu vang lên giọng rất thanh thoát dễ nghe, như tiếng chim hoàng anh hót, người đó chính là Mã Tiểu Linh.
Lập tức Diệp Thanh thấy rất khó xử, rất hồi hộp, tay cầm máy kiểm tra run run lên, người phụ nữ nằm trê.n bàn liền rê.n rỉ.
Tiếng rê.n rỉ này có lẽ là tiếng rê.n rỉ khi tới lúc cao trào, nên tiết ra dịch càng nhiều.
Thấy vậy mặt Diệp Thanh liền đỏ lên, Mã Tiểu Linh cũng rất ngượng ngùng.
Còn người thiếu phụ đó tỏ ra rất xấu hổ, vội vàng kéo quần lên, ngồi dậy, rồi chửi ầm lên:
- Tên bác sĩ dâ.m ô này, lợi dụng nghề nghiệp để sung sướng sao, bà sẽ không để yên đâu.
- Không phải tôi cố ý đâu, quả thật không phải tôi cố ý.
Diệp Thanh đang đeo găng tay nên không thể vò đầu mình được, không biết tay phải để như thế nào nữa, cậu vừa nói xong, biết là hỏng rồi.
Quả nhiên, thiếu phụ càng ngày càng phẫn nộ, nói lớn:
- Không phải cố ý sao? Vậy thì là có ý rồi, tôi phải đi báo công an, phải bắt tên dâ.m đãng này lại, viện trưởng của các người đâu rồi, gọi ông ấy ra đây.
- Chị à, nghe tôi giải thích, đây là quá trình kiểm tra thôi, không hề có ý gì với chị.
Diệp Thanh tỏ ra có chút ủy khuất, công việc mình là thế, do chị quá nhạy cảm, bây giờ thẹn quá thành ra phẫn nộ để che dấu sự thẹn thùng lại thôi, nên quay ra trách mình, thật là không có lý lẽ gì cả.
- Kiểm tra bình thường sao? Kiểm tra bình thường mà lâu như thế sao, đồ dâ.m đãng. Tôi muốn gặp viện trưởng của các người, tôi phải kiện cậu, không khai trừ những loại người như cậu, thì những chị em khác còn khổ nữa.
Hai mắt thiếu phụ đỏ lòe, nói ầm lên.
Lúc này, rất nhiều bác sĩ, y tá, bệnh nhân và người nhà bệnh nhân đều chạy tới vây quanh, khiến Diệp Thanh càng quẫn bách, lắp ba lắp bắp không nói thành câu.
Mã Tiểu Linh có vẻ ân hận nhìn cậu, rồi mỉm cười nói với thiếu phụ:
- Chị à, chúng tôi đều là bác sĩ, đều đã từng được học tập qua rồi, tuyệt đối không có kiểu cố ý như chị nói đâu, có thể vừa nãy tôi vào làm phiền hai người, tôi thành thật xin lỗi.
Nói xong, rồi nháy nháy Diệp Thanh ra.
Diệp Thanh cũng biết liền nói:
- Chị à, đây hoàn toàn là hiểu lầm thôi, quả thực rất xin lỗi. Nếu có gì không phải xin chị bỏ quá cho.
- Hiểu lầm sao? Hiểu lầm cái gì chứ? Cậu dâ.m đãng như thế mà là hiểu lầm sao?
Thiếu phụ cũng không vừa, nhãy cỡn lên quát lớn:
- Mọi người mau đến đây mà xem, bác sĩ của bệnh viện Ngô Đồng dâ.m đãng phụ nữ này.
Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh đứng nhìn, rất xấu hổ và ngượng ngùng.
- Có chuyện gì thế? Có chuyện gì thế?
Rất nhanh, chuyện này đã kinh động phó chủ nhiệm khoa cấp cứ. Hà Phẩm Dật chạy tới, lớn tiếng hỏi.
Cô gái rất tức giận nói:
- Ông là người phụ trách ở đây sao? Bác sĩ của bệnh viện các ông dâ.m đãng, lợi dụng kiểm tra bệnh nhân để ... Tôi phải kiện hắn, các người không đuổi việc hắn, thì tôi sẽ không bỏ qua cho đâu.
Diệp Thanh toát mồ hôi hột, giữa đám đông này bị một thiếu phụ chửi mắng là dâ.m đãng như vậy, cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa bản thân mình lại bị oan ức nên cũng thấy không sợ hãi gì.
Hà Phẩm Dật không hiểu gì nên hỏi:
- Ai thế? Tố chất kém như vậy, bệnh viện chúng ta làm sao lại có loại người như vậy chứ.
Thiếu phụ chỉ tay vào Diệp Thanh nói:
- Chính là hắn, các người xem mà xử lý đi, không giải quyết thấu đáo thì không xong với tôi đâu.
Hà Phẩm Dật tức giận, liền khiển trách:
- Diệp Thanh! Sao lại là cậu chứ? Bệnh viện này sao lại có loại người như cậu chứ? Đáng tiếc trước kia đã rất kỳ vọng nhiều vào cậu, luôn muốn đề bạt cậu, cậu khiến tôi thất vọng quá, hài, khoa này không máy mắn, và bệnh viện cũng bất hạnh.
Hà Phẩm Dật vừa nói vừa than thở, nói ra những lời có vẻ rất đau lòng, khua tay nói tiếp:
- Từ hôm nay trở đi, cậu không phải đi làm nữa.