Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 31: Trong cái họa lại có cái may
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Diệp Thanh dạo quanh siêu thị nhỏ, mua rất nhiều đồ, đều là đồ dùng cần thiết hàng ngày, tay xách nách mang ôm về, cũng may là ở gần không thì đã phải bắt taxi để về.
Cậu ôm chiếc chăn vào lòng, tay trái đeo một chiếc thùng nhựa lớn, bên trong để nào là khăn mặt, bản chải đánh răng, kem đánh răng, cốc uống nước, bát chén...ở quai xô còn treo một cái chậu rửa mặt nhỏ; tay phải cầm chổi và hót rác, sau lưng vác một cái chổi lau nhà thật dài, trông cậu ta như một công nhân trên đường trở về quê hương khiến không ít người phải ngó nghiêng.
Tuy nhiên Diệp Thanh rất dửng dưng, vẻ mặt rất thản nhiên, không mảy may đến ánh mắt khác thường của mọi người. Đối với Diệp Thanh mà nói, thà để người khác biết còn hơn là lúc nào cũng phải để ý tới vẻ bề ngoài, đối với những thứ này Diệp Thanh coi đó chỉ là phù du thôi.
Hơn nữa, chỉ là mua một số đồ dùng hàng ngày mà thôi.Lẽ nào đáng được các người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi? Các anh chị chưa vác bao giờ? Cả nhà các anh các chị đều chưa vác qua bao giờ?
- Ai chà!
Đúng lúc Diệp Thanh đang giương ánh mắt khinh bỉ nhìn lại những người khinh thường mình, đột nhiên, một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai
- Cậu này đi đường mắt để đi đâu đấy?
Một giọng nói khàn khàn vang lên. Hóa ra Diệp Thanh mang nhiều đồ quá, lại vội về ký túc nên đã va vào người đi đường.
- Choáng, lại là một giọng ái ái nữa chứ!
Cái giọng nói này Diệp Thanh rất ấn tượng, chẳng phải người này sáng nay vừa nói mình là bác sĩ độc ác đó sao, đúng là gã đàn ông chết tiệt. Đúng là oan gia ngõ hẹp, va vào ai không va lại va vào đúng hắn. Lần này lại chọc vào tổ ong nữa rồi. Nhưng, thiên lý là vậy mà, nhân quả luân hồi, cái gì cần đến sẽ đến thôi, hắn mắng chửi mình tơi bời thì mình sẽ va lại hắn, chúng ta cũng coi như là công bằng thôi, chẳng ai thiệt thòi cả.
- Chân của anh chảy máy rồi kìa, có sao không, bị thương có nặng lắm không?
Tuy Diệp Thanh có chút không ưa gì hắn, nhưng thấy đầu gối của đối phương ửng đỏ lên, ngay cả quần bò cũng bị nhuốm đỏ, nên có vẻ rất áy náy, nên có vẻ thấy nợ hắn.
- Có đau không? Để tôi xem thế nào nào.
Diệp Thanh cũng không thèm để ý đến đống hành lý kia nữa, liền ngồi xổm xuống, đặt chân của hắn lên gối của mình, liền vạch quần qua đầu gối.
- Cậu làm cái gì thế?
Vị bác sĩ này co chân lại, có vẻ không hài lòng. Nhưng lại bị Diệp Thanh lôi lại, bụng nghĩ: Mi đúng là hiếu thắng, còn sợ mình thiệt thòi sao, anh mày cũng là một y tá đỉnh cao chứ bộ, băng bó vết thương thế này là chuyện quá đơn giản.
- Oa, trắng nõn nà thế!
Diệp Thanh co quần hắn lên đến đùi, lập tức ngẩn người ra, cái này, cái này, đàn ông gì mà... còn trắng hơn cà phụ nữ.
Chậc chậc, trắng như lòng trắng trứng vậy, khiến Diệp Thanh rất bất ngờ, cậu vô tình chạm một cái, tự nhiên cảm thấy có môt dòng điện truyền qua.
Nhưng, Diệp Thanh liền định thần lại, thầm mắng bản thân: đúng là ghê tởm, sao mình lại có cảm giác này với gã đàn ông giọng ái ái này cơ chứ. Không sai, hắn rất đẹp trai, đẹp trai gắp trăm lần mình, nhưng cũng không thể có cái cảm giác đó được chứ. Đúng là ghê tởm quá.
- Á... đau quá! Cậu làm tôi đau quá!
Mã Tiểu Linh nhíu mày lại, kêu đau.
- Ố, xin lỗi nhé! Không phải tôi cố ý đâu.
Hóa ra, lúc Diệp Thanh co quần của cô ấy lên, vô tình va vào vết thương của cô ấy.
Lúc này Diệp Thanh mới để ý và vén nhè nhẹ quần lên cho cô ấy, nhưng cũng không kìm lòng được lại liếc nhìn đùi cô ấy một cái.
- Choáng, sao cái đùi này lại thon và trắng thế này...
- Choáng, sao mình lại có ý nghĩ này nữa rồi.
Vừa rồi Diệp Thanh mới định lại thần xong giờ lại tái phạm nữa rồi, vội vàng đưa ánh mắt đi nơi khác.
- Cái này cũng không thể trách mình được, có trách thì trách cái gã kia giọng gì mà ái ái quá.
Diệp Thanh thở phào thầm nói.
- Không phải băng nữa, tự tôi tới khoa cấp cứu băng là được rồi.
Lúc này Mã Tiểu Linh cũng thấy được tướng mạo thật của Diệp Thanh, cũng biết đây là một người bụng chứa đầy những thù vặt, muốn mượn cớ này để hành mình đây mà, nên thấy có chút phản cảm, liền ôm lấy chân mình đứng dậy.
- Ái dô!
Mã Tiểu Linh vừa đứng dậy, lại ngã nhào xuống, Diệp Thanh đưa tay ra đỡ, rồi ôm trọn cô vào lòng.
Lúc này, bốn mắt đều trừng lên nhìn nhau, hai người đều nhìn nhau một cách sững sờ.
- Xong rồi, xong rồi, lần này thì vấn đề nghiêm trọng hẳn rồi, lẽ nào mình lại có vấn đề rồi sao?
Diệp Thanh chỉ cảm thấy vòng eo của đối phương rất nhỏ, rất mềm, khiến người khác không kìm nổi muốn ghì chặt hơn chút nữa, có khi còn muốn véo vài cái nữa, cảm thấy những ý nghĩ của mình có vấn đề nên thấy xấu hổ.
- Choáng, không ngờ lại bị tên lưu lanh này lợi dụng rồi.
Mã Tiểu Linh vẫn chưa yêu đương bao giờ, rất ít khi có những tiếp xúc thân mật như thế này, lúc này không khỏi tâp đập chân run, cách nghĩ khác hẳn so với Diệp Thanh.
- Ý, sao yết hầu lại bằng phẳng thế kia, lẽ nào là đàn bà sao?
Diệp Thanh bỗng chú ý đến chiếc cổ trắng mịn của đối phương, thấy không hề có yết hầu, trong lòng bỗng thấy vui vui.
- Mình đã nói rồi mà, làm sao mình lại có vấn đề được chứ.
Diệp Thanh nhìn chăm chú Diệp Thanh một chút, thấy ngũ quan của cô rất tinh xảo, long mày dài nhỏ, mắt đen, nhìn long mày như liễu rủ vậy, chiếc mũi cao, đôi môi nhỏ hồng hào, khuôn mặt trắng ngần.
Diệp Thanh nhìn vậy liền ngẩn người ra, thầm nghĩ : Hóa ra bác sĩ Mã xinh đẹp như vậy.
- Cậu làm cái gì thế? Còn không buông tôi ra?
Mã Tiểu Linh thấy ánh mắt có vẻ không bình thường của Diệp Thanh, nhìn khắp người mình, không khỏi ngượng ngùng, dãy dụa rồi nói. Nhưng, một chân của cô bị thương, eo lại bị Diệp Thanh ôm lại, muốn dãy dụa ra, không thể không đẩy vào cổ Diệp Thanh, làm như vậy càng thêm ám muội.
Khuôn mặt của Mã Tiểu Linh càng ửng đỏ, đỏ như trái táo đỏ vậy, không được tự nhiên chút nào.
- Xin lỗi, bác sĩ Mã, tôi thành thật xin lỗi, trước kia tôi cứ tưởng bác sĩ là con trai cơ.
Ma xiu quỷ kiến thế nào mà Diệp Thanh lại nói ra những lời đó.
- Á? Cái gì?
Bỗng Mã Tiểu Linh ngẩn người ra, tay đặt vào cổ Diệp Thanh định đẩy ra nhưng lại quên mất, liền nổi đóa lên:
- Trời ạ, sao lại có người như thế nào chứ? Lại còn cho mình là đàn ông nữa chứ, cậu đã thấy gã đàn ông nào xinh đẹp như thế này bao giờ chưa? thật là khiến người khác ê mặt quá.
- Bác sĩ Mã, để tôi dìu cô vào phòng cấp cứu nhé.
Diệp Thanh có vẻ rất áy náy liền nói.
- Không cần, tự tôi đi được.
Mã Tiểu Linh đẩy Diệp Thanh ra, một chân nhảy lò cò, vẻ mặt tức giận nhảy về phía phòng cấp cứu:
- Sao lại có người như thế này chứ, tức chết đi được.
- Ái dà, đừng giận nữa mà bác sĩ Mã, quả thật tôi không hề cố ý mà, để tôi dìu cô vào phòng cấp cứu nhé.
Diệp Thanh đưa tay đứng đằng sau nói lớn, Mã Tiểu Linh cũng không thèm để ý gì tới cậu, cứ thể nhảy lò cò đi.
- Ý, quả thực tôi không cố ý mà, cô thấy tôi ôm nhiều đồ thế này cô cũng biết mà.
Diệp Thanh vừa cầm những túi hành lý của mình vừa nói có vẻ thương cảm lắm.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, có điều ngực của bác sĩ Mã phẳng quá, dường như chẳng có tý ngực nào ý, chẳng khác gì đường băng cả, thảo nào cô ấy đều thích mặc đồ của con trai. Chậc chậc, nếu ngực mà to chút nữa, vồng lên chút nữa, chẳng phải là mỹ nữ tuyệt đỉnh đó sao? Nhưng, hiện tại cũng đã ngon lắm rồi, cũng được gọi là cực phẩm rồi, nhìn kỹ một chút, thì khối người phải mê hồn đó. Nếu ăn mặc nữ tính một chút thì còn đẹp nữa.
- Ý, quái lạ, sao bác sĩ Mã lại không mặc chiếc áo ngực độn dầy dầy ý, như vậy ít ra còn có tý ngực.
Diệp Thanh coi Mã Tiểu Linh như một vật phẩm, đứng đó lẩm bẩm bình phẩm, phụ nữ mà ngực lép thì sẽ bị mất điểm đó.
- Hừ, tên tiểu tử này thật là chán sống rồi, ngay cả tay của Tiểu Linh còn chưa cầm qua, lại còn mơ tưởng đâu đâu.
Diệp Thanh đang có những ý nghĩ kỳ quái, nghĩ xem đằng sau lớp áo của Mã Tiểu Linh nó như thế nào, thì bỗng nhiên cảm thấy trên gác có một ánh mắt độc ác đang nhìn về phía mình.