Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 30: Hai mặt của đàn ông
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Huyệt kiến lý cách thẳng rốn 3 thốn, chính là căn cơ của lục phủ ngũ tạng, là đại huyệt của cơ thể.
Vốn dĩ, chiêu pháp ‘ Hắc hổ đào tâm” là một trong nhứng quyền pháp “La Hán Quyền” của Thiếu Lâm Tự, là một quyền pháp rất đơn giản,đa số những người học võ đều có thể biết được, đại thể tay xòe hình móng hổ, vồ vào ngực của đối phương, nhưng Diệp Thanh lại biến vuốt hổ thành quyền, lại phối hợp với khả năng định huyệt rất chuẩn xác, chỉ cần xuất quyền là trúng ngay huyệt đạo, uy lực rất mạnh khiến thân hình vạm vỡ của Lôi Nghĩa Bình khụy xuống, ôm bụng kêu.
Trên đời này có thể vận dụng quyền pháp Hắc Hổ Đào Tâm như Diệp Thanh quả thực không có mấy người.
Diệp Thanh tập luyện châm cứu đồng nhân, biết rõ những huyệt lớn trên cơ thể người, huyệt Kiến Lý đã được nghiên cứu rất kĩ, không ngờ vẫn chưa được dùng trên người thật mà lại được dùng để đánh người.
- Tiểu tử, mày dám đánh tao sao? Mày biết tao là ai không ?
Lôi Nghĩa Bình ôm bụng, quỳ một gối xuống đất, vẻ mặt rất đau đớn, cố nói ra những câu đó.
- Không cần biết mi là ai, chỉ biết đánh mi thôi!
Trong lúc nói, Diệp Thanh giơ chân lên đá vào đầu Lôi Nghĩa Bình, cú đá này đá thẳng vào mặt của Lôi Nghĩa Bình.
- Mẹ kiếp, ông mày chơi với mày luôn!
Lôi Nghĩa Bình rất tức giận, từ trước đến giờ chưa bao giờ bị bắt nạt như vậy, nhổ ra một ngụm máu tươi rồi quát.
Diệp Thanh vẫn rất bình tĩnh, né tránh chờ có cơ hội rồi lại xuất ra một quyền đánh trúng huyệt Kiến Lý của Lôi Nghĩa Bình. Lôi Nghĩa Bình lần nữa khụy người xuống thỏ huyết nói:
- Mẹ kiếp, tên tiểu tử này sao cứ đánh mãi chiêu này vậy.
Diệp Thanh chỉ có một chiêu đánh vào huyệt Kiến Lý của Lôi Nghĩa Bình, cứ như vậy khiến Lôi Nghĩa Bình liên tục sấp mặt.
Nhưng Diệp Thanh vẫn không dừng tay, lao lên dùng chân đá.
Biết tên này thân hình vạm vỡ, không để hắn định lại thần, nếu nương tay với địch có nghĩa là tàn nhẫn với bản thân
...
...
Diệp Thanh vừa đánh vừa quát to khiến cô gái ngồi trong xe ô tô không dám bước xuống. Kim Lâm Lâm vừa mới bị sảy thai nhưng quên cả đau đớn, há hốc mồm không nói lên lời.
- Tiểu tử, có xin lỗi hay không hả?
Diệp Thanh đánh có vẻ mệt nên dừng lại hỏi Lôi Nghĩa Bình.
Lôi Nghĩa Bình không nhúc nhích gì cũng không nói năng gì, chỉ hai tay ôm lấy đầu, nằm co rúm như con chó dưới đất.
Diệp Thanh có chút chột dạ thầm nghĩ: Oài, chẳng nhẽ mình đánh chết tên tiểu tử này rồi sao?
- Này, đứng dậy. Nếu không đứng dậy tao đánh tiếp đấy.
Diệp Thanh khẽ đá hắn một cái, gỡ tay hắn ra, khiến cậu sững sờ.
- Mẹ kiếp, đàn ông mà như vậy sao! Đánh có tý vậy mà đã khóc thế này rồi sao!
Chỉ thấy Lôi Nghĩa Bình nước mắt ngắn nước mắt dài khóc rất thảm thiết.
Diệp Thanh không biết nên khóc hay cười nữa, trong lòng thấy vô cùng khinh miệt, một thằng đàn ông, trông còn cao to cường tráng hơn cậu rất nhiều, không ngờ lại bị cậu đánh cho phải khóc. Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu thấy cảnh này.
- Nghĩa Bình, anh thế nào? Không sao chứ?
Cô gái ngồi trong xe sợ hãi, vội vã nhảy xuống, đỡ Lôi Nghĩa Bình lên.
- Từ từ đã, mày còn chưa xin lỗi đấy.
Thấy đối phương định bỏ chạy, Diệp Thanh chạy đến ngăn lại.
Người phụ nữ kia ưỡn ngực, có chút sợ hãi nói lớn:
- Anh, anh đã đánh người ta rồi còn muốn gì nữa, cẩn thận không tôi báo cảnh sát đấy.
Mấy câu loại “tôi báo cảnh sát ”, “anh hãy đợi đấy”, “có gan thì mày đừng đi”...đều là phía yếu hay nói, lúc đầu Diệp Thanh cũng thế, không ngờ sau mới có mấy phút, tình thế đã đảo ngược lại, xem ra cậu có thiên phú đánh nhau.
Diệp Thanh có chút tự hào. Thật không dễ dàng gì,từ trước đến giờ đều bị người khác bắt nạt, không ngờ ngày hôm nay cậu lại bắt nạt được người khác.
- Cô báo cảnh sát đi, tôi chỉ sợ cô không dám báo thôi.Tôi nói trước, ngày hôm nay nếu như không xin lỗi thì đừng hòng bước đi.Tin hay không tin tôi đập nát xe của các người.
Diệp Thanh đạp mạnh chân vào cửa xe.
- Anh!
Người phụ nữ kia sợ sệt không dám làm ầm ĩ. Lôi Nghĩa Bình thì vẻ mặt đầy giận dữ, nghiến rưng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Thanh, bởi hắn bị đánh lại bị làm nhục ngay trước mặt người phụ nữ của mình, không dám hé răng.
- Thế nào, nhanh lên! Tao còn đang vội đi làm, không có thời gian đợi các người!
Diệp Thanh bực mình quát lên.
- Rất xin lỗi...
Giọng Lôi Nghĩa Bình như con muỗi.
- Cái gì? Tao không nghe rõ. À không, bạn gái ngươi nghe không rõ.
Diệp Thanh nói.
- Rất xin lỗi!
Lần này Lôi Nghĩa Bình lấy hết sức hét to lên.
Diệp Thanh lắc lắc đầu, thôi đành vậy, loại người này muốn hắn có thành ý, thá độ tốt thì khó có thể được.
- Vậy chúng tôi có thể đi được rồi chứ?
Người phụ nữ kia lấm lét hỏi, nhìn về phía Diệp Thanh chân đang dẫm ở cửa xe.
- Tiền thuốc men và tiền bồi dưỡng nữa?
- ...
Lôi Nghĩa Bình nhíu lông mày, lại muốn đánh nhau với Diệp Thanh.
Nhưng người phụ nữ kia đã giữ hắn lại, nhỏ giọng thì thầm:
- Nghĩa Bình, thôi đi, tránh voi chẳng xấu mặt nào, đưa hắn ba trăm tệ, coi như bố thí cho ăn mày, bọn mình không chấp loại người như bọn họ.
- ... Vậy cũng được.
Lôi Nghĩa Bình ngẫm nghĩ một chút rồi lôi ví ra lấy ba trăm tệ đưa cho Diệp Thanh.
- Ba trăm tệ đủ thế nào được? Ba nghìn tệ còn tạm được. Tuy nhiên thấy mày cũng không mang nhiều tiền, thôi được rồi, đưa nốt bảy trăm tệ còn trong ví của mày đây!
Diệp Thanh lấy ví của Lôi Nghĩa Bình rồi lấy toàn bộ số tiền còn trong đó rồi mới trả ví lại.
Lôi Nghĩa Bình ôm bụng, trừng mắt nhìn Diệp Thanh, cắn răng nói:
- Tiểu tử, mày được lắm! Hãy đợi đấy, tao sẽ cho mày biết tay.
- Mày có muốn bị ăn đấm nữa không?
Diệp Thanh làm bộ định đá, Lôi Nghĩa Bình có chút khó chịu, hai người lại tiếp tục đánh nhau, người phụ nữ kia sợ Lôi Nghĩa Bình chịu thiệt thòi liền lôi hắn vào trong xe rồi nổ máy chạy mất.
Trước lầu cấp cứu, một người thân hình rất cao lớn, mặc chiếc quần bò và chiếc áo len, nhìn từ xa trông giống như Mã Tiểu Linh, lúc này không khỏi lắc đầu, thở dài, quay người đi đến nhà ăn:
- Người này không có thuốc chữa rồi, làm hại thiếu nữ, đánh nhau lại còn xảo trá nữa. Thật không hiểu viện trưởng sao lại nhận loại người này vào bệnh viện chứ!
Buổi sáng, Diệp Thanh đang lững thững ở khoa cấp cứu, tất nhiên Mã Tiểu Linh cũng nhìn thấy và đoán được thân phận của cậu, nhưng Diệp Thanh lại cố ý tránh mặt cô, nên hai người không giáp mặt cùng nhau bao giờ.
Phía đối diện đường, Diệp Thanh không biết mình làm việc nghĩa khí đó mà bị Mã Tiểu Linh hiểu lầm là đang đánh nhau, lại còn cho rằng mình ăn vạ tiền của người khác, nên cho rằng cậu là một người không có thuốc để chữa nữa. Nếu cậu mà biết thế thì chắc sẽ hộc máu mồm ra mà chết.
- Số tiền này em cầm lấy, đây là số tiền thuốc men và tiền bồi bổ do tên khốn khiếp kia trả đấy. Em đừng đau lòng quá, loại người đó không đáng, sau này nhìn người thì phải nhìn cho chuẩn một chút, tự mình phải biết chăm sóc bản thân mình.lát nữa anh phải đi làm rồi, không thể đưa em về nhà được.
Diệp Thanh nhét tiền vào tay cô gái, vẫy tay chào tạm biệt rồi đi.
- Cảm ơn anh!
Cô gái cầm lấy tiền, nước mắt ròng ròng.
- Trên đời này vẫn còn có người đàn ông tốt, chứ không phải ai ai cũng là đồ tồi!
Trong lòng cô gái lóe lên một tia hi vọng nhỏ.