Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 14: Ơn cứu mạng
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Không sao rồi, đây chỉ là phản ứng tự nhiên thôi.
Lúc này Diệp Thanh mới thực sự thoải mái, biết tên tiểu tử này được cứu rồi.
Sau đó cậu lại tiếp tục châm cứu, lại trải qua bốn năm mươi giây, Diệp Thanh lại rút ngân châm ra, Cao Siêu bỗng trợn mắt lên.
- Oa, anh Siêu, anh tỉn rồi à?
- Anh Siêu, anh không sao chứ?
- Anh Siêu, vừa nãy anh làm bọn em sợ quá, ý, anh Siêu sao anh không nói gì thế? Anh bị gì rồi sao?
…
Đám người vay quanh Cao Siêu, khiến Diệp Thanh bị đẩy ra vòng ngoài, ai nấy đều súm lấy hỏi thăm này nọ.
Đáng tiếc, người ta lại không tỏ thái độ gì, bộ dạng Cao Siêu như một người bị mất trí vậy.
- Đừng lo, anh ấy mới tỉnh lại, hiện tay không thể nói được, nghỉ ngơi vài bữa, điều dưỡng một chút sẽ không sao đâu.
Diệp Thanh thấy cảnh tượng đó, không khỏi toát mồ hôi, đứng vòng ngoài hô vào.
Thấy ánh mắt hoài nghi của mọi người nhìn mình, Diệp Thanh lại nói:
- Nếu mọi người còn chưa yên tâm, có thể đưa anh ấy đến bệnh viện kiểm tra.
Lúc này, bên ngoài khách sạn vang lên tiếng còi xe cứu thương.
Lát sau, thấy bảo vệ khách sạn đưa hai bác sĩ trung niên và một đám y tá hộ lý xông vào, không cần hỏi, bọn họ chính là những y bác sĩ của bệnh viện nhân dân số một.
- Cô Hứa, cậu Cao bây giờ đang ở đâu?
Vị nam bác sĩ ngoài bốn mươi tuổi, trông rất bệ vệ, bụng như bà chửa vậy, trong đám người liền nhìn thấy Hứa Tinh Tinh rồi vội vàng hỏi.
- Anh Siêu ở đây này, bác sĩ Lưu, cuối cùng ông cũng đến.
Hứa Tinh Tinh vẻ vui mừng nói, tiếp nữa mọi người liền tránh ra nhường cho bác khĩ vào.
- Ái dà, chẳng phải cứu được rồi đó sao? Không biết là vị cao nhân nào nhỉ?
Bác sĩ Lưu liền kiểm tra sơ bộ tình trạng sức khỏe của Cao Siêu, phát hiện đã qua cơn nguy kịch, liền hỏi Hứa Tinh Tinh.
Hứa Tinh Tinh nói:
- Là một người bạn thời phổ thông của tôi.
Vừa nói vừa chỉ về phía Diệp Thanh, sau đó liền đem sự tình kể lại cho bác sĩ nghe.
Bác sĩ Lưu nghe xong mắt sáng bừng lên, lại hỏi Diệp Thanh rất tường tận:
- Những kỹ thuật đông y tôi không hiểu lắm, nhưng cậu quả không thường chút nào, còn trẻ tuổi như vậy mà đã có y thuật cao siêu như vầy, tại hạ rất khâm phục.
Hứa Tinh Tinh thấy kinh ngạc, cũng biết vị bác sĩ Lưu này là một chủ nhiệm khoa có tiếng của bệnh viện nhân dân số một thành phố Phù Liễu này, hay nói cách khác người này cũng là một chuyên gia, hơn nữa còn là chuyên gia của chuyên gia nữa chứ, ngay cả lão còn buột miệng khen ngợi Diệp Thanh, hiển nhiên, việc này Diệp Thanh đã hoàn thành một cách rất mỹ mãn, quả rất có tài,
Những người khác cũng thấy rất kinh ngạc, đặc biệt là những nhân viên phục vụ và bảo vệ của khách sạn, càng khâm phục tài năng của Diệp Thanh hơn, trong bụng nghĩ: Tên tiểu tử này còn trẻ như vậy, có khi còn trẻ hơn mình vài tuổi chứ bộ, nhưng bạn nhìn kìa, người ta lợi hại như vậy, thật là khiến người khác ngưỡng mộ, có lẽ tên tiểu tử này là sinh viên một trường y học cổ truyền có tiếng rồi.
Nếu bọn họ mà biết Diệp Thanh chỉ tốt nghiệp cao đẳng về hộ lý thôi, ngay cả công việc còn không tìm được, thì không biết họ sẽ nghĩ gì nữa.
Bác sĩ Lưu lợm giọng nói:
- Nếu không phải vị thanh niên trẻ tuổi này ra tay cứu chữa, e rằng vị Cao tiên sinh này đã tử vong mất rồi.
Diệp Thanh khiêm tốn nói:
- Không dám không dám, chỉ là ngày trước từng thấy bô tôi dùng ngân châm cứu chữa cho một vị hơn tám mươi tuổi cũng bị tai biến, tôi thấy triệu chứng cũng gần giống nhau, nên mới vận dụng phương pháp đó để chữa cho anh Cao.
Còn một vị trung niên mặc bộ véc rất lịch lãm, khí độ bất phàm, đeo bộ kính dày cộp rất có giáng của một học giả, nhìn còn oai phong hơn vị bác sĩ Lưu kia rất nhiều, cũng gật đầu khen ngợi Diệp Thanh:
- Trẻ tuổi mà đã có bản lĩnh vậy mà cũng không kiêu ngạo, thật là đáng quá. Không biết quý tính đại danh của tiểu huynh đệ?
Diệp Thanh cười nói:
- Tôi họ Diệp tên Thanh.
Vị trung niên này lại hỏi tiếp:
- Tiểu Diệp, hiện tại cậu đang công tác tại bệnh viện nào thế?
Diệp Thanh có chút xấu hổ nói:
- Thực ra tôi không phải là bác sĩ, chỉ là một y tá bình thường thôi, hiện tại đang phụ giúp trong phòng mạch của bố tôi, từ nhỏ được dạy đông y nên cũng biết chút đỉnh.
Vị trung niên này bỗng hiện ra vẻ vui mừng nói:
- Tôi mới mở một bệnh viện, là bệnh viện Ngô Đồng thành phố Phù Liễu, không biết cậu có nhã hứng làm việc ở đó không?
- Cái này… tôi không có giấy chứng nhận bác sĩ.
Diệp Thanh quả có chút động lòng, nhưng thấy mình thiếu cái gì đó.
Thấy Diệp Thanh nói như một cô gái vậy, lại còn có chút ngượng ngùng nữa chứ, vị bác sĩ Lưu đứng bên cạnh không chờ được, liền cười ha ha nói:
- Ngốc quá, chưa có giấy chứng nhận bác sĩ thì sau này từ từ thi thôi. Với trình độ của cậu, hoàn toàn có thể vượt qua chức danh bác sĩ. Thực ra, không chỉ có cậu, rất nhiều cao thủ về đông y dân gian cũng có thể tham gia khảo sát để có giấy chứng nhận. Hơn nữa, cậu cũng có thể làm y tá trước. Cậu có biết, viện trưởng Trương của chúng tôi cũng là một tiến sĩ mới từ nước ngoài về đó, là một chuyên gia cao cấp trong lĩnh vực y học, cùng với những nhà đầu tư nước ngoài mở một bệnh viện tên là Ngô Đồng, hơn nữa cũng là bệnh viện loại A, là một bệnh viện rất nổi tiếng của thành phố này, chỉ xếp sau bệnh viên nhân dân số một thôi, không phải ai muốn vào đó là vào được đâu.
Nghe nói như thế, bỗng Diệp Thanh rất vui, biết rằng cơ hội qua đi thì khó có thể có thêm lần nữa được, lập tức vui vẻ nhận lời:
- Dạ, viện trưởng Trương, bác sĩ Lưu, cảm ơn các vị đã cho tôi cơ hội, tôi nhất định không để mọi người thất vọng đâu.
Sau đó, viện trưởng Trương liền mỉm cười đưa cho Diệp Thanh cái danh thiếp.
- Ye! Cuối cùng thì Tiểu Diệp cũng đã đổi đời rồi!
Thái Đạc nắm chặt hay nắm đấm giơ lên vẻ rất vui mừng cho Diệp Thanh.
Viện trưởng Trương lại nói với Diệp Thanh:
- Lúc nào cậu cũng có thể tới đó, hiện giờ bệnh viện chúng tôi đang rất khát khao người hiền tài như cậu. Hơn nữa, bệnh viện Ngô Đồng là một bệnh viện hợp tác đầu tư, nên không có những mối quan hệ phức tạp nào cả, đề bạt người tài là chủ trương của lãnh đạo, chỉ cần cậu có thành tích, sau này nhất định cậu sẽ có cơ hội phát triển.
- Cảm ơn viện trưởng Trương đã khích lệ.
Hai tay Diệp Thanh đưa ra nhận lấy danh thiếp, mỉm cười nói:
- Tôi về nói chuyện với bố tôi chút đã, chừng đầu tháng sau sẽ tới bệnh viện nhận việc.
Bây giờ cũng là nửa cuối tháng ba rồi, đầu tháng sau thì cũng chỉ vài ngày nữa thôi, Diệp Thanh muốn ở thêm vài ngày ở nhà chơi bời chút, sau này làm việc ở ngoài rồi, e rừng ít có cơ hội về nhà.
- Uhm.
Viện trưởng Trương gật đầu, sau đó cùng với bác sĩ Lưu đi xuống lầy, vào xe cứu thương rồi đi.
Còn về Cao Siêu, đã được đám y tá kia khênh vào xe cứu thương trước rồi, Hứa Tinh Tinh cũng đi theo. Lời mời của viện trưởng Trương đối với Diệp Thanh cô ấy không nghe được.
Nhưng, cho dù có nghe được, cũng chẳng có phản ứng gì ghê ghớm lắm cả.
Xảy ra chuyện vừa rồi, mọi người chẳng có tâm trạng nào để ăn uống nữa, cuộc họp lớp cũng tự giải tán, ai nấy về nhà người nấy.
Diệp Thanh, Thái Đạc, Liễu Phiêu Phiêu ba người họ cùng đi với nhau.
Thái Đạc rất hưng phấn nói:
- Nhiều tiền cũng có làm được gì, chẳng phải sự sống của mi cũng nhờ bàn tay của Tiểu Diệp cứu chữa đó sao, nhìn bộ dạng Cao Siêu thật buồn cười quá, xem sau này còn dám khoe khoang trước mặt chúng ta nữa không.
Liễu Phiêu Phiêu cũng che miệng cười.
Thái Đạc lại nói:
- Lần này cậu cứu được mạng sống cho hắn, gì thì gì cũng mang nhiều tiếng thơm, không nói cái gì khác, chỉ nói tới lệ phí chẩn trị, ít nhất cũng phải thu của hắn trăm ngàn tệ. Hắn là công tử nhà giàu, chúng ta cũng chẳng cần phải khách khí với hắn làm gì.
- Cái này, có vẻ không hay lắm. Tôi không cần người ta phải báo đáp.
Diệp Thanh thản nhiên cười nói.
Thái Đạc lập tức trợm mắt lên, nhìn Diệp Thanh nói:
- Vì sao không cần chứ? Thời đại này, giả bộ làm người tốt cũng chẳng có lợi gì đâu, không nên không đòi hỏi, lẽ nào hắn dám nói, mạng sống của hắn chỉ đáng giá trăm ngàn tệ sao.
Liễu Phiêu Phiêu cũng nói:
- Với tính cách của Hứa Tinh Tinh, nhất định cô ấy sẽ có thái độ gì đó, tuy cô ấy có chút hám hư danh, nhưng từ trước tới giờ không thích phải nợ nần ai cả. Có ơn phải trả, sau này đỡ nói mình này nọ.
- Hai người chỉ nghĩ tới tiền vậy.
Diệp Thanh cười mắng, trầm ngâm giay lát, bỗng nói tiếp:
- Tôi rất có hứng thú với cái bảo tháp làm bằng đá Thanh Kim gì gì đó, không biết bọn họ có ý tặng mình không nhỉ?