Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 131: Một đôi oan gia
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Bố!
An Tiếu Trúc vừa thấy người nọ, lập tức vui mừng nhảy quẫn lên giống như tìm được chỗ dựa vững chắc vậy. Vừa cười vừa khóc chạy về phía An Đông Phóng
- Trúc Trúc
An Đông Phóng cũng dang rộng hai tay tâm trạng cũng kích động chạy về phía An Tiếu Trúc, cái cục cưng của mình cuối cùng cũng bình yên vô sự rồi.
- Trúc Trúc. Con khiến bố lo gần chết
Gần tới nơi An Đông Phóng có chút xúc động, không kìm được ôm trầm lấy An Tiếu Trúc một cái, không ngờ An Tiếu Trúc lại né tránh.
- Ôi, con gái bố lớn rồi. Ngay cả ôm một cái cũng không được rồi.
An Đông Phóng lau nước mắt, trong lòng cảm thán. Tuy nhiên lập tức liền trở nên cao hứng. Bình an là tốt rồi, đứa nhỏ này lại còn giận dỗi với mình nữa chứ, cũng may ít nhất có thể chứng minh cô bé không chụi nhiều ủy khuất.
Con gái bị bắt cóc bố là người lo lắng. Thứ nhất là sinh mạng của con gái, thứ hai là trinh tiết. Con gái mình là quốc sắc thiên hương như một tiểu Công chúa. Mấy tên bắt cóc kia khó mà không nảy sinh ra ý muốn chiếm đoaạt nó. Trên đường đi An Đông Phong vẫn lo lắng điều này, chỉ có điều không muốn nói ra thôi.
Hiện tại xem ra cũng không gặp vấn đề gì. An Đông Phong cảm thấy yên tâm hơn rồi. Nhưng lại không biết con gái của mình đã sớm trao lần đầu tiên cho người khác rồi, chính là người ngồi ngay bên cạnh nữa chứ.
- Trúc Trúc, em không sao chứ?
Chung Hàn Mai đi theo sau, mỉm cười hỏi.
Phía sau cục trưởng cục Y tế thành phố La Văn Châu, còn có rất nhiều cảnh sát, tất cả đều xuống xe lẳng lặng chờ đợi, hoặc hút thuốc, hoặc nói chuyện. Nhưng có bốn năm chiếc xe cảnh sát không lưu lại lâu mà tiếp tục đuổi theo bọn cướp.
- Không cần cô quan tâm.
An Tiếu Trúc bĩu môi quay đầu đi chỗ khác, lạnh lùng nói.
- Đứa nhỏ này!
An Đông Phong lắc lắc đầu, lại bắt đầu đứng thuyết giáo:
-Bố nói Tiếu Trúc nhé, Cô Chung dù gì cũng là mẹ kế của con. Từ trước tới nay đối xử với con không tồi. Đêm nay vừa nghe ngươi gặp chuyện không may ngay cả cơm cũng chưa ăn, liền chạy đến đây. Người ta lo lắng cho con như vậy mà con không hiểu chút lễ phép nói một câu cảm ơn.
- Hừ, ai cần cô ta lo lắng chứ. Ai kêu cô tới đây chứ. cũng chẳng có ai bắt cô ấy phải đến đây cả..
An Tiếu Trúc bướng bỉnh, hừ nhẹ một tiếng chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
- Đứa nhỏ này tại sao lại không hiểu chuyện như vậy.
An Đông Phong có chút tức giận giọng điệu liền trầm xuống
- Con chỉ biết bố vì cô ta mà tức giận với con. Hừ! Tóm lại một câu, có cô ta không có con, có con không có cô ta! Cô ta ở nhà ngày nào con không về nhà ngày đó. Hừ đời này con cũng chỉ có một mẹ mà thôi. Bố xem rồi quyết định đi.
An Tiếu Trúc vênh mặt lên, vô cùng cao ngạo giống như một con khổng tước vậy.
- Con...
An Đông Phong tức giận đến mức nói không nên lời. Chung Hàn Mai vội vàng khuyên can dịu dàng nói:
- Lão An. Trúc Trúc hôm nay bị người ta bắt cóc chịu nhiều khổ cực. Ông không thể nói vài câu dễ nghe à.
- Hừ. Làm ra vẻ người tốt. Côi tiếp tục diễn đi , không biết chừng có thể đạt giải Oscar đó.
An Tiếu Trúc cười một tiếng, đôi ánh mắt đen láy lộ ra vẻ khó chịu. Trong mắt nàng Chung Hàn Mai là người tham quyền thế của bố mình. Thường ngày những điều quan tâm đến mình đều là giả tạo cả thôi..
- Đúng là không có cách nào trị con bé này rồi, không biết khi nào đứa nhỏ này mới có thể trưởng thành đây.
An Đông Phong bình phục tâm tình, thở dài một ái rồi bước đến trước mặt Diệp Thanh khẽ cười nói:
-Cậu là ngươi cứu Trúc Trúc à?
Diệp Thanh cười cười:
- Chỉ là gặp may thôi.
Nói thật hắn không dám kể công, sợ An Tiếu Trúc nổi giận xông tới cắn hắn. Nếu trước mặt mọi người bị An Tiếu Trúc cắn thì thật mất mặt.
- Thật sự là vô cùng cảm ơn cậu. An Đông ta không biết phải đền đáp gì với cậu.
. An Đông nắm chặt hai tay Diệp Thanh giọng điệu sâu nặng, vẻ mặt thành khẩn nói, quả thực coi Diệp Thanh như ân nhân cứu mạng.
Diệp Thanh lập tức vui mừng. Người thường xuyên xuất hiện trên TV, báo chí không ngời lại có thái độ này nói với mình, thực là khiến cho người khác cảm thấy tự hào. Nhưng cậu là người ít nói, chỉ nghĩ trong bụng mà thôi, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi, vội xua tay, khiêm tốn nóii:
- Chủ tịch An nói quá rồi. Tôi chỉ làm chuyện mà một người đàn ông nên làm thôi mà. Tôi tin rằng, cho dù là ai gặp sự tình này đều ra tay cứu giúp thôi.
Lời này vừa nói ra An Tiếu Trúc lại sinh ra cảm giác khác thường. Trong đầu lại hiện ra cảnh mình và Diệp Thanh mây mưa. Khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ lên như áng mây đỏ rực cuối chân trời.
- Tên này đúng là đồ bại hoại, lưu manh đồ xấu xa. Quả thực là vô liêm xỉ. Cái gì mà “Tôi chỉ làm những chuyện mà người đàn ông nào thấy cũng làm thôi” nói thế mà cũng nói ra được..
An Tiếu Trúc bĩu môi. Cũng may mắn là trong đêm tối này, không có người nào chú ý tới vẻ mặt của nàng.
Nếu Diệp Thanh biết, trong lúc vô ý hắn nói một câu, không ngờ lại khiến An Tiếu Trúc nhớ tới đêm đó, không biết cậu cảm thấy thế nào nhỉ.
An Đông Phong gật đầu liên tục khen ngợi nói:
-Người trẻ tuổi có được khí độ như cậu thật hiếm thấy. Trúc Trúc mau tới đây, cảm ơn ân nhân cứu mạng đi nào.
An Tiếu Trúc lập tức hừ nhẹ, không chịu, chỉ lấy ánh mắt nhìn về phía Diệp Thanh đồng thời nghiến răng “ Kẽo kẹt kẽo kẹt “ ý muốn uy hiếp.
An Đông Phong lập tức trở nên khó sử nói:
- Nha đầu kia tại sao không hiểu chuyện gì hết vậy.
Diệp Thanh liền hoà giải cười ha hả nói:
- Không cần cảm ơn đâu. Không cần cảm ơn đâu.
Trong lòng lại thầm nghĩ, anh nào dám nhận lời cám ơn của cô em chứ, cô em không tố cáo anh là anh đã tạ ơn trời đất rồi. Nếu Chủ tịch An biết ta lấy mất sự trong trắng của con giá ông ta, chắc mình đi đời luôn. Nghĩ đến đây Diệp Thanh thấy run rẩy.
An Tiếu Trúc nhìn bả vai hắn run rẩy tự nhiên biết hắn đang băn khoăn điều gì đó. Vẫn bĩu bõi môi.
Lúc sau An Đông Phóng hỏi danh tính của Diệp Thanh, cùng bối cảnh gia đình, với đơn vị công tác. Lời nói giữa hai người vô cùng thân thiết khiến mọi người chung quanh vô cùng ngưỡng mộ. Những người gần đó tất nhiên không dám nói gì nhưng phía sau đã bắt đầu xì xào.
- Hừ Tên Diệp Thanh đúng là chó ngáp phải ruồi, nếu là mình thì tốt biết bao! Ta cũng có thể lập một công lao hiển hách
- Đúng vậy, công lao lớn như vậy sau này có thể thuận lợi thăng quan tiến chức không ngời lại để một tiểu tử thối này đoạt được.
- Cái gì mà đoạt được dễ dàng chứ? Người ta cũng là lấy mệnh đổi lấy đó!Nghe nói nhóm tội phạm này, nhóm người của Vương Binh đuổi theo bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
- Không lẽ Vương Binh gặp chuyện rồi.
- Chắc không có việc gì đâu. Vương Binh dù gì thì cũng là cảnh sát hình sự có nhiều năm kinh nghiệm. Hơn nữa lão đại vừa rồi lại phái vài xe cảnh sát đi trợ giúp hắn. Chắc bọn bắt cóc sắp xa lưới rồi.
...
- An Chủ tịch. Ngài quá khách khí rồi. Số tiền lớn như vậy tôi không nhận nổi. Tôi cứu An tiểu thư cũng không phải vì tiền.
Đối với đề xuất của An Đông Phóng, Diệp Thanh liền cự tuyệt.
Buồn cười thật. Ánh mắt An Tiếu Trúc linh hoạt, sắc bén ở một bên không ngừng nhấm nhép làm sao cậu dám đồng ý chứ. An chủ tịch cũng thật là ngươi muốn cảm tạ cũng phải tìm đúng lúc chứ. Hẹn một cái địa điểm hai người chúng ta uống vài chén rồi nói điều kiện không tốt hơn sao. Sao lại nói trước nhiều người thế không biết.
Đương nhiên Diệp Thanh cũng chỉ đùa trong lòng mà thôi, cho dù An Tiếu Trúc không ở đây hắn cũng sẽ không nhận.
- Vậy tôi cũng không ép cậu nữa. Tiểu tử, cậu khá lắm
An Đông Phóng vỗ vỗ vai Diệp Thanh tán dương.
...
Nhìn thấy Diệp Thanh và An Đông Phóng chuyện trò vui vẻ như bạn tốt nhiều năm, cục trưởng cục Y tế La Văn Châu vẻ mặt phức tạp biến ảo không ngừng:
- Tiểu tử này xem như một bước lên trời, không ngờ có thể bám vào An Chủ tịch. Mẹ kiếp La Văn Châu ta lao tâm khổ tứ chuẩn bị kỹ càng đến lúc này còn không được An Chủ tịch ưu ái như vậy.
Xem ra sự tình của Vĩnh Hoa coi như sôi hỏng bỏng không. Chức phó chủ nhiệm khoa cấp cứu của bệnh viện Ngô Đồng rơi vào tay Diệp Thanh rồi. Được, buổi tối trở về gọi cho Vĩnh Hoa kêu hắn ngày mai không cần tham gia tỷ thí y thuật. Cho dù có so tài cũng phải nhường phần thắng cho Diệp Thanh.
...
- Tiểu tử, cậu bị thương à? Hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút?
Vẫn là Chung Hàn Mai quan tâm, cho dù ánh sáng không tốt nhưng vẫn phát hiện trên mặt Diệp Thanh đầy dấu móng tay, thì nghĩ là cậu bị kẻ bắt cóc đả thương, lúc này thân thiết hỏi thăm.
An Tiếu Trúc nhẹ nhàng chép miệng nói:
- Kiểm tra làm gì. Đáng đời.
Chung Hàn Mai lập tức cười, thầm nghĩ, xem ra mặc kệ mình nói gì Trúc Trúc cũng đều đối nghịch với mình thôi. Ôi, không biết đến bao giờ mình mới được con bé này này chấp nhận đây.
An Đông Phóng cũng không để ý cho lắm. Ông ta đứng gần, được Chung Hàn Mai nhắc nhở ngay lập tức chú ý tới thương thế trên mặt Diệp Thanh, phát hiện đây đều là dấu móng tay hoặc là bị cào cấu hoặc là nhéo. Theo hình dạng hẳn là đều xuất phát từ cùng một người hơn nữa người này còn nhỏ.
- A, sao mà giống dấu móng tay của Trúc Trúc vậy.
An Đông Phóng trong lòng nghi, liền nhìn về phía con gái của mình. An Tiếu Trúc lập tức kinh hãi vội vàng quay đầu tránh đi.
Nhìn thấy điều này An Đông Phong càng thêm chắc chắn , trong lòng suy nghĩ :
- Hay là tiểu tử này dám bắt nạt con gái mình, làm gì con gái mình. Tiếu Trúc phản kháng mới đả thương hắn. Không đúng lấy tính cách của Tiếu Trúc sẽ không tha cho hắn, lúc này hẳn là sẽ tìm mình khóc lóc kể lể mới đúng. Tại sao lại giống như một đôi oan gia vậy nhỉ?
Nhìn bộ dạng hai người giống y như thật vậy. Ha ha chẳng lẽ Tiếu Trúc đứa nhỏ này đã biết yêu và còn quan hệ thân mật với tiểu tử này. Thôi sự tình của bọn trẻ tuổi để bọn nó tự giải quyết. Lão già như ta không nên xen vào làm gì. Tuy nhiên Tiếu Trúc mới học lớp 11. Trước mắt phải lấy việc học làm trọng. Xem ra phải tìm cơ hội nhắc nhở nó mới được.