Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 111: Ứng chiến
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Ồ, hóa ra nhà anh còn trồng cả độc dược sao?
An Tiếu Trúc cứ nghĩ mình nắm được thóp người khác, rồi reo lên.
Quý Cổ Phong sợ tới mức sầm mặt lại, tự nhiên thấy sợ hình ảnh của mình không tốt lắm trong thâm tâm nàng, vội giải thích:
- Không không không, đây không phải là độc dược, chỉ là một loại thuốc bình thường thôi, tuy có một chút gây ra huyễn ảo, không phải là độc dược gì đâu, hơn nữa cho dù là độc dược như thuốc phiện cũng có tác dụng trị ho đó chứ.
Dược liệu không phân biệt hiệu quả hay không hiệu quả, quan trọng là vận dụng nó thế nào thôi, nếu sử dụng đúng mục đích, loại quả mê huyễn này cũng có tác dụng kíc.h thích tinh thần cho những người bị bệnh trầm cảm. Đương nhiên, cũng không thể ăn quá nhiều, đặc biệt là người bình thường, nếu ăn quá nhiều, lúc đó tinh thần sẽ quá hưng phấn, không biết lúc đó sẽ làm trò gì nữa.
- Ố?
Ánh mắt An Tiếu Trúc lóe sáng lên, miệng cười rất tươi, trong đầu lại nghĩ nếu Diệp Thanh mà ăn quả này xong, cười nói lảm nhảm như thằng điên giữa đám đông, cứ nghĩ lúc đó hắn như vậy trong lòng cô không khỏi vui mừng, đúng là làm như vậy mới bõ tức.
- Hừ hừ, tên họ Diếp thối tha kia, ai bảo ngươi đắc tội với bản cô nương. Bản cô nương sẽ dùng loại quả mê huyễn này để trị ngươi.
An Tiếu Trúc bỗng đưa tay ra, rồi chỉ về phía xa xa sau lưng Quý Cổ Phong, kêu lên:
- Oa, anh em kìa, kia là con chim gì mà to thế?
- Ha ha, ở trốn rừng núi này chim chóc là rất nhiều, để tôi xem nào, ở đâu thế?
Quý Cổ Phong nghĩ vậy, thấy cái này đúng là sở trường của mình, ở trốn này, có loài chim nào mà anh ta không biết chứ.
An Tiếu Trúc vội chớp cơ hội này, với tay xuống hái hai quả mê huyễn, đút ngay vào túi quần.
- Ở đâu thế? Tôi chẳng thấy có con nào to cả.
Tên Quý Cổ Phong đúng là ngốc, còn nhòm ngó khắp nơi làm gì, có đâu mà tìm chứ.
- Nó bay đi mất rôi.
An Tiếu Trúc mỉm cười, rồi cũng chẳng thèm để ý gì tới hắn nữa, từ từ rời đi.
- Cô An, để tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho cô.
Quý Cổ Phong như con chó Nhật vội lao tới, rồi giới thiệu những loại thuốc quý hiếm trong vườn thuốc này, rồi gần đây có những phong cảnh nào đẹp, nhưng An Tiếu Trúc lại không hề để ý gì tới hắn cả.
Một lát sau, đã ra khỏi vườn thuốc, Quý Cổ Phong nghĩ tới lời huấn thị của ông nội mình, nên dừng khự lại, rất nuối tiếc nói:
- Cô An, tôi bị phạt phải tưới nước cho vườn thuốc, không có mệnh lệnh của ông nội tôi, tôi không dám tùy tiện rời khỏi đây...
Hắn vẫn chưa nói hết câu, An Tiếu Trúc tỏ rất rất khó chịu xua tay nói:
- Tôi không cần anh đi cùng đâu, anh ở lại đây tiếp tục tưới cho những cây thuốc của anh đi.
Sau đó, liền đi luôn.
- Cái tên này đúng là nhát gan, không ngờ chỉ vì mệnh lệnh của ông nội mình mà bỏ qua cơ hội làm hướng dẫn viên du lịch cho mình, hê hê, nếu hắn dám đi cùng mình có khi mình còn tạo cho hắn chút cơ hội ý chứ.
An Tiếu Trúc bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường, không biết vì sao, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của Diệp Thanh, lúc đầu gối mình bị thương, nhớ lúc hắn cầm chân mình, tự nhiên cô nàng thấy đỏ hết cả mặt.
...
Hậu viện Quý gia.
Nền được nát toàn bằng đá xanh rất rộng, người ra vào tấp nập, cuối cùng Diệp Thanh và đám người đã gặp mặt được Quý lão thần y.
- Vãn bối Diệp Thanh, xin có lời chào Quý lão tiền bối.
Diệp Thanh làm theo những tập tục của người dân nơi đây, chắp tay hành lễ, cũng coi như nhập gia tùy tục.
Cậu nhìn vị lão già này chỉ thấy râu tóc trắng xóa, sắc mặt hồng hào, tay cầm một chiếc ba toong, thấy vậy không khỏi thốt lên: đúng là lão thần tiên, rất có cốt cách dược thần thời cổ đại.
Diệp Thanh biết rằng, là một thầy thuốc, bản thân khỏe mạnh là điều quan trọng nhất, nếu bản thân ngày nào cũng bệnh bệnh tật tật, khí sắc không được tốt, thì ai còn dám đến khám chữa bệnh nữa chứ. Giống như vị thần y này, không chỉ cơ thể bảo dưỡng rất tốt, khí chất không chút tầm thường, thảo nào những người ở đây và những người nơi khác đều gọi là Quý lão thần y.
- Ha ha, cậu chính là người đả bại hai đứa con của tôi đó sao? Tiểu Diệp thần Y?
Quý Chi Xương thấy Diệp Thanh nói năng rất nho nhã lễ độ, có chút hảo cảm, cười ha hả nhìn cậu nói.
- Thật ngại quá, trước mặt Lý lão tiền bối, vẫn bối làm sao dám nhận là thần y chứ. Đều là những người gọi trêu đùa thôi mà.
Diệp Thanh liền khiêm tốn cười nói, nhưng, nói khiêm tốn thì khiêm tốn thôi, chứ trong lòng cậu cảm thấy câu nói đó cũng chẳng hề sai đối với bản thân mình.
Quý Chi Xương sống ngần này tuổi đầu, có cái gì mà không biết chứ, đôi mắt sắc bén kia có lẽ nhìn xuyên thấu những ý nghĩ của Diệp Thanh rồi, lúc đó cười nói:
- Không biết cậu tinh thông về phương diện nào của y thuật nhỉ? Mấy năm gần đây lão chuyên tâm nghiên cứu y học cổ, cũng có đôi chút tâm đắc, không biết chừng có thể giao lưu với cậu được đó nhỉ.
Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên, nhất là những đám dân thôn vậy quanh, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Quý lão thần y lại đích thân ra tay dậy cho cậu Diệp Thanh này một bài học. Nhưng, điều này cũng khiến người ta vui mừng, thử nghĩ xem, vị lão thần tiên này, đã bao nhiêu năm nay chưa từng xuất thân thủ. Hầu như đều bế quan nghiên cứu.
Diệp Thanh nghĩ bụng: chuẩn bị rồi đây, lão này nhìn vẻ ngoài rất hòa nhã, mà trong thâm tâm cũng rất sắc bén, đây chẳng phải thay hai đứa cháu lấy lại danh tiếng cho gia tộc mình đó sao? Nhưng, mình là hậu sinh, lão lại già cả thế kia rồi, mình có thua thì cũng là chuyện bình thường thôi, nếu mà thắng thì đúng là quá mê li. Hơn nữa, nhắm mắt làm liều còn hơn là đứng đó chịu thua, không biết chừng mình cũng học được những kinh nghiệm nào đó của đối phương ý chứ.
Diệp Thanh liền nhận lời:
- Dạ được ạ! Tôi cũng muốn học hỏi đôi chút kinh nghiệm từ lão tiên sinh. Nhưng tôi chỉ là người sơ học đạo, e rằng khó đáp ứng được kỳ vọng của lão tiên sinh đâu.
Quý Chi Xương vẻ không hài lòng nói:
- Kẻ sơ học đạo mà đả bại được hai đứa cháu chủa ta sao?
Diệp Thanh ngượng ngạo cười khắc khổ.
Quý Cổ Thanh cố nén không cười rồi đứng dậy nói:
- Ông à, chi bằng bắt đâu thôi, Tiểu Diệp thần y cũng là một cao thủ đó, cháu thấy thi ba lĩnh vực, châm cứu, xoa bóp và kê đơn, ông thấy thế nào ạ?
Quý Chi Xương vuốt chòm râu bạch trắng cười nói:
- Ta thì không vấn đề gì rồi, không biết cậu thì sao nhỉ?
Mã Tiểu Linh kéo tay áo của Diệp Thanh, ghé sát tai cậu nói:
- Diệp Thanh, cậu có ứng chiến nổi không đó? Nếu không được thì đừng miễn cưỡng.
Vốn dĩ Diệp Thanh còn đôi chút hoang mang, nhưng nghe được lời này, lúc đó máu như lên đến não, thầm nghĩ: Đàn ông sao lại nói không thể chứ.