Thần Y Xuất Chúng

Chương 33: Khử Độc






Kim bạc của Nhị Ngưu từ từ hạ xuống, đâm vào huyệt nhân trung của thanh niên trúng độc.
Huyệt nhân trung nằm ở rãnh mũi – môi của cơ thể người, nối thẳng với tâm khiếu, chính là một huyệt đạo quan trọng trên cơ thể người, là huyệt quan trọng để cấp cứu khi bị ngất.
Hoàng Hách nhìn, nói thầm trong bụng: “Y thuật của Nhị Ngưu này cũng ổn đó, như vóc dáng của anh ta, đi theo lối thận trọng”.
Phương pháp châm cứu của Nhị Ngưu ổn định, mặc dù trông đô con, nhưng lại kiểm soát lực châm cứu cực kỳ tinh tế.

Đâm một kim xuống, chân mày của người thanh niên bỗng giật lên, cứ như sắp tỉnh lại.
“Hì, giỏi thật”, ông chủ nhà hàng ở gần nhất, đương nhiên nhìn rõ mồn một hình ảnh này.
Nhưng vẻ mặt Nhị Ngưu không hề có vẻ gì thả lỏng.

Anh ta lại tiện tay cầm một cây kim bạc lên, cắm vào bộ phận cổ họng của thanh niên trúng độc.


Tiếp đó là cây thứ ba, cây thứ tư…
Thoáng cái trên người thanh niên trúng độc đã có hơn mười cây kim bạc, việc kì lạ xảy đến rồi, trên những cây kim bạc này thế mà lại nổi lên màu đen sì.
“Chuyện gì thế? Kim bạc sao lại thành đen rồi?”, Tô Lệ nhìn kĩ, trong mắt tràn ngập vẻ kì quái.
“Người này có chút nghiên cứu về y thuật”, Hoàng Hách cười tủm tỉm giải thích: “Không ngờ anh ta thế mà lại biết thuật khử độc bằng kim bạc.

Phải biết là, kĩ thuật này trong Đông y cũng coi là vô cùng uyên thâm, lưu truyền đến giờ e là đã vô cùng ít”.
“Giỏi vậy á?”, Tô Lệ ngước mắt nhìn Hoàng Hách, trong mắt lộ vẻ tò mò: “So với anh thì sao?”.
Hoàng Hách cười không nói gì.

Mình có được Y Tiên Truyền Thừa, y thuật đã vượt phạm vi của Đông y, căn bản không có khả năng so sánh.
Ở một chỗ khác, Nhị Ngưu rút kim bạc đã bị đen ra, sau đó gọi người lấy một bát nước trong, đặt kim bạc màu đen vào.

Thoáng cái, màu của bát nước trong ngay lập tức biến thành vẩn đục, loáng thoáng tỏa ra ánh sáng màu đen, hơn nữa còn có mùi thối xộc vào mũi.
Ngửi thấy mùi hôi thối này, người xung quanh đều cảm thấy hơi choáng váng.
“Lấy lửa đốt”, Nhị Ngưu lại dặn một tiếng, ông chủ nhà hàng vội vàng lấy bật lửa ra châm vào nước trong bát, ngay lập tức, nước trong lẫn chất độc bên trong thế mà lại như rượu đế độ tinh khiết cao, bùng lên một ngọn lửa đỏ tươi, mùi hôi thối kia cũng biến mất theo.
Nhị Ngưu không nhìn ngọn lửa kia, ánh mắt anh ta lại lần nữa dừng ở người thanh niên trúng độc, sau đó kim bạc lại hạ xuống, tiến hành khử độc lần hai.
Lặp lại mấy lần, trên mặt thanh niên lại lần nữa hồng hào, cơ thể cũng dần dần ngừng co giật.
Thấy cảnh này, mọi người đều thả lỏng.

Xem ra cái mạng này cứu về được rồi.
Song đúng lúc này, tình hình bỗng thay đổi.


Chỉ thấy sắc mặt đã hồng hào trở lại của thanh niên kia bỗng lại thay đổi, như nho tím, tím đen, mà hai mắt cậu ta cũng đột ngột trợn to, cứ như một con ma dữ tợn, nhìn thẳng vào Nhị Ngưu.
“Thế là làm sao?”, lúc này, đến cả Nhị Ngưu cũng hết hồn, vừa định kiểm tra cho thanh niên thì lại xảy ra thay đổi.

Chỉ thấy thanh niên kia đột nhiên há miệng, một ngụm máu màu tím phun ra, phun thẳng vào mặt Nhị Ngưu.
Nhị Ngưu cử động, lùi mạnh lại mấy bước, tránh được ngụm máu tươi này.
“Á, đau quá, đau quá”, thanh niên trúng độc nôn ra máu, cả người lăn lộn dữ dội trên bàn, vừa lăn vừa gào thét như xé ruột xé gan.
“Thế là sao, Nhị Ngưu?”, ông chủ nhà hàng vội vàng hỏi, trong mắt tràn ngập hoảng hốt.
“Tôi cũng không biết”, chân mày Nhị Ngưu nhăn tít lại, trong mắt tràn ngập nghi ngờ không xua đi được.
“Xem đi, lang băm”, tên tóc vàng bỗng nhảy lên, hét to.
Trong đám đông đột nhiên lao ra mấy người cùng với tiếng hét của anh ta, ăn mặc như phóng viên, cầm máy ánh chụp tanh tách hiện trường.
“Sao lại có nhiều phóng viên thế này?”, ông chủ nhà hàng hoảng hồn hét lên, một nhà hàng, cái cần là danh tiếng, nếu việc này bị phóng viên bóc ra, người cả Hải Thành đều sẽ biết có người trúng độc ở chỗ ông ta, đến lúc đó còn ai dám đến đây ăn cơm nữa?
“Các bạn phóng viên, các bạn chụp hẳn hoi, xem thử quán không ra gì này hại người thế nào”, tên tóc vàng hét to: “Nhà hàng không ra gì này không chỉ đồ ăn có độc, mà còn cho người khác chữa bệnh lung tung, các bạn xem thử đi, bọn họ đúng là muốn giết người diệt khẩu”.
“Nói linh tinh”, ông chủ sốt ruột, vội vàng lớn tiếng giải thích: “Y thuật của Nhị Ngưu rất giỏi, sao lại là giết người diệt khẩu chứ?”.
“Vậy ông nói xem, bạn tôi sao lại thành thế này?”, tên tóc vàng lớn tiếng chất vấn, giọng điệu hùng hổ.

“Việc này…”, ông chủ bỗng á khẩu.

Việc đến nước này dường như đã hơi không khống chế được tình hình rồi.
“Mọi người bình tĩnh”, đúng lúc này một người trẻ tuổi dẫn theo một ông lão gù đi ra.
“Là ông”, Nhị Ngưu thấy ông lão gù này thì ánh mắt lạnh lẽo: “Ông đến làm gì?”.
“Ha ha, mục đích của tôi cậu chắc là biết”, trên mặt ông lão lưng gù là nụ cười gian trá: “Người anh em Nhị Ngưu, tôi có thể dẹp yên chuyện này cho cậu, chỉ cần cậu đồng ý điều kiện của tôi là được”.
“Khỏi cần nói linh tinh”, Nhị Ngưu cười khẩy: “Bài thuốc gia truyền của tôi chắc chắn không thể để lộ ra ngoài”.
“Vậy sao?”, ông lão lưng gù cười khẩy liên tục, xoay người nhìn thanh niên bên cạnh: “Thẩm thiếu gia, đối phương có vẻ không thức thời lắm”.
Thanh niên tên Thẩm Phong, mỉm cười, trong mắt lộ ý cười mỉa mai: “Anh ta sẽ đồng ý”.
Nói rồi, Thẩm Phong tạo tư thế tay, chỉ thấy đám đông đột ngột tách ra, một đội cảnh sát nối đuôi nhau vào, ngay lập tức vây lấy Nhị Ngưu.