Thần Y Xuất Chúng

Chương 193: ‘mày chết chắc rồi con ạ’




“Bí thư Bao, cục trưởng Hoàng, giờ có phải là lúc chúng ta nên làm rõ chuyện uống rượu lái xe này không?”, Trịnh Hữu Độ hơi trầm ngâm một lúc cũng lên tiếng. Với suy nghĩ của anh ta, nửa đêm bí thư Bao đến đây, chẳng qua là vì Hoàng Hách mà đến. Tuy anh ta không biết thân phận của Hoàng Hách là gì, nhưng chỉ cần làm rõ chuyện Hoàng Hách uống rượu lái xe là có thật, thì kể cả thư ký Bao có thả Hoàng Hách ra, cũng chắc sẽ không làm khó bọn đội trưởng Lý. Dù sao, bao che cho người uống rượu lái xe cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.  

Bí thư Bao nghe thấy Trịnh Hữu Độ nói vậy, ánh mắt liền nhìn về phía ông Liễu, như thể để ông Liễu quyết định vậy. Ông Liễu nhìn Hoàng Hách, thấy vẻ mặt Hoàng Hách không có chút biểu cảm nào là sợ hãi, thế là ông ấy dửng dưng gật đầu luôn.  

“Được, vậy thì làm rõ chân tướng sự việc đi đã”, Bao Chính cũng gật đầu theo, sau đó nói: “Mấy người đưa ra chứng cứ Hoàng Hách uống rượu lái xe đi!”.  

“Bí thư Bao ạ, khi đó lại không mang theo máy đo nồng độ cồn, nhưng nếu bí thư Bao muốn có chứng cứ, hay là chúng ta cho kiểm tra ở đây luôn đi”, vừa nói, đội trưởng Lý đánh mắt ra hiệu với tên cấp dưới kia.  

Tuy vừa bị đội trưởng Lý đá cho một trận, nhưng đối với yêu cầu của lãnh đạo, người này không hề dám cãi lại. Cậu ta vội vàng bò dậy, quay người đi đến chỗ phòng bên cạnh phòng thẩm vấn lấy một máy đo nồng độ cồn đến.  

Đón lấy máy đo nồng độ cồn mà tên cấp dưới đưa, đội trưởng Lý đích thân đi đến bên cạnh Hoàng Hách, đặt ống đo lên tận miệng Hoàng Hách, rồi lớn tiếng nói: “Thổi một hơi đi”.  

Hoàng Hách cười nhạt một cái, không hề từ chối, liền thổi mạnh một hơi.  

Nhưng khi Hoàng Hách thổi xong, chỉ số trên máy đo nồng độ cồn chỉ hơi nhảy lên một chút, không những không có dấu hiệu uống rượu lái xe, thậm chí đến chỉ số kia cũng là do anh cố tình làm ra.   

“Chuyện này... sao có thể được chứ?”, đội trưởng Lý thấy vậy, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Rõ ràng là...”.  

“Rõ ràng là gì thế đội trưởng Lý”, Hoàng Hách cười híp mắt nhìn anh ta, đột nhiên nói với đối phương đầy vẻ mỉa mai: “Hay là đem mấy cái máy đo nồng độ cồn khác ra thử lại xem có phải máy hỏng không”.  

Nghe thấy Hoàng Hách nói vậy, mắt đội trưởng Lý thế mà lại sáng lên, vỗ tay nói: “Đúng vậy, máy đo nồng độ cồn ở đây đều để lâu lắm rồi, chắc cũng bị hỏng thật”, vừa nói, đội trưởng Lý lại bảo tên cấp dưới của anh ta vào kho lấy cái máy đo mới nhất ra.  

Một lát sau, tên cấp dưới của anh ta mang đến hai máy đo nồng độ cồn mới. Nhưng trong phút chốc anh ta lại một lần nữa thất vọng. Chỉ số trên hai máy đo vẫn hiển thị giống như của máy trước, không có chút thay đổi gì.  

“Không thể nào, rõ ràng cậu ta vừa uống hết cả một chai Nhị Oa Đầu mà, nhưng sao lại không đo được nồng độ cồn nhỉ?”, ngoài đội trưởng Lý ngạc nhiên ra, đội phó Lâu cũng vô cùng kinh ngạc, liền hét lên: “Hoàng Hách, mày, mày ăn gian!”.  

Trong lòng Hoàng Hách đầy vẻ mỉa mai, vị đội phó Lâu này đoán rất đúng, nếu dùng chân khí để làm bốc hơi nồng độ cồn là ăn gian, thì đúng là anh đã ăn gian thật, nhưng chuyện này Hoàng Hách sẽ không ngốc nghếch mà thừa nhận làm gì. Nhìn vẻ mặt chán nản của đội trưởng Lý và đội phó Lâu, Hoàng Hách đột nhiên chế giễu nói: “Ha ha, lúc mấy người khổ tâm hãm hại tôi, có nghĩ đến chuyện hành động theo băng đảng đều là vô ích không?”.  

“Im đi!”, đội trưởng Lý bất giác chửi lên: “Chúng tao hại mày lúc nào, mày đừng có ăn nói lung tung!”, đội trưởng Lý hùng hổ nói “Chứng cứ, nếu mày không đưa ra được chứng cứ, thì tao sẽ kiện mày chuyện đã phỉ báng người khác!”.  

“Đúng đấy, không có chứng cứ thì có nói mỏi mồm cũng chẳng ai tin”, đội trưởng Lâu cười ha ha, trên mặt đầy vẻ như muốn nói ‘mày chết chắc rồi con ạ’.  

“Vậy sao?”, Hoàng Hách đánh mắt nhìn lên camera một cái, cười hi hi nói: “Bí thư Bao, mở lại những hình ảnh trong camera xem sẽ thấy được hết toàn bộ chân tướng thôi”.  

Thấy Hoàng Hách nói vậy, trong ánh mắt của đội phó Lâu và đội trưởng Lý bất giác lóe lên vẻ vui mừng. Vừa rồi vì không muốn để lại dấu vết bọn họ đã hãm hại Hoàng Hách, bọn họ đã cho tắt camera, làm gì có chứng cứ nào nữa.  

“Được, còn không mau lấy dữ liệu trong camera ra đi!”, Bao Chính nghiêm nghị nhìn hai người, trong mắt hơi có vẻ tức giận. Anh ấy cũng là từng bước đi lên vị trí như ngày hôm nay, những chuyện này còn chưa gặp sao, giờ thấy bộ dạng của đội trưởng Lý và đội phó Lâu, biết ngay trong lòng bọn họ không có ý tốt đẹp gì. Nhưng không có chứng cứ thì kể cả là bí thư thành ủy như anh ấy cũng không có căn cứ định tội được.  

“Ôi thật là không hay rồi, bí thư Bao, hôm nay hình như lại đúng hôm xảy ra chút vấn đề, nên không mở camera”, đội trưởng Lý vội vàng tỏ vẻ vô cùng lo sợ, lí nhí giải thích.  

Nhưng còn chưa chờ cho anh ta giải thích xong, đột nhiên có một cảnh sát giao thông lao vào trong phòng thẩm vấn, trên tay cậu ta đang cầm một chiếc USB màu đỏ.  

“Có chuyện gì thế, ai bảo cậu vào đây?”, thấy người này đột nhiên chạy vào, sắc mặt đội trưởng Lý sa sầm lại, lập tức quát lên.  

“Ở đây, toàn bộ chứng cứ đều ở đây!”, nhưng người này lại không hề để ý đến đội trưởng Lý, vẫn thản nhiên nói to. Đột nhiên, hai mắt cậu ta đảo ngược rồi ngã gục xuống nền nhà.  

Nhìn thấy tên cảnh sát giao thông đột nhiên ngã gục, trong mắt Hoàng Hách lộ ra vẻ vui mừng. May mà sau khi thực lực của anh được nâng cao, khả năng vận dụng Tiên Nhãn Nhiếp Hồn cũng nâng cao lên không ít, như vậy mới có thể khiến Hoàng Hách điều khiển được người này trong thời gian lâu như vậy.  

“Chứng cứ có rồi, hai vị, hai người không muốn xem à?”, Hoàng Hách đưa mắt nhìn đội trưởng Lý và đội phó Lâu, rồi nói với vẻ đầy chế nhạo.