Thần Y Xuất Chúng

Chương 184: “Xông lên cho tao, chém chết hắn!”,




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mang tiếp rượu lên đi, tao xem hắn có trả nổi ba triệu không!”, Hắc Tử xua tay bảo nhân viên đi ra, sau đó nói với mấy tên đàn em của hắn: “Mấy bọn mày ra cổng canh đi. Nhớ là lát nữa hắn mà muốn chạy, đừng khách khí gì hết, chặt đứt chân, móc gân tay hay gì thì tùy chúng mày, chỉ cần đừng để hắn chết”.  

“Yên tâm đi, đảm bảo sẽ không làm hắn chết!”, trong mắt mấy tên đàn em lộ ra vẻ tàn nhẫn, hùng hổ đi ra ngoài.  

Lại hơn một tiếng nữa trôi qua, trong quán bar đã ngồi chật kín, thậm chí có nhiều người còn ngồi ghép bàn để uống rượu miễn phí.  

Nhân viên phục vụ lại đi tới, xấp hóa đơn trong tay lần này dày hơn lần trước.  

“Anh ơi, cho đến thời điểm này, anh đã tiêu dùng hơn 7 triệu rồi, mời anh thanh toán giúp em”, giọng nói của nhân viên phục vụ tuy nghe có vẻ rất cung kính, nhưng lại mang theo sự uy hiếp rõ rệt.  

“Hơn 7 triệu à!”, Hoàng Hách nhíu mày: “Có phải đã tự tăng giá không đấy?”.  

“Anh đừng nói đùa nữa ạ, chỗ chúng em xưa nay đều vô cùng đàng hoàng”, nhân viên vẫn nở nụ cười trên môi: “Mời anh thanh toán giúp em!”.  

“Ừm, được, đưa hóa đơn cho tôi xem đã!”, Hoàng Hách đưa tay ra, ra hiệu cho nhân viên đưa hóa đơn cho mình.  

Nhân viên thấy vậy không khỏi sững sờ, lẽ nào người này là đại gia thật sao? Thế là cậu ta vội vàng đưa hóa đơn cho Hoàng Hách.  

Nhưng một giây sau, mặt Hoàng Hách lập tức biến sắc. Chỉ thấy sau khi Hoàng Hách nhận lấy xấp hóa đơn, hai tay xé luôn xấp hóa đơn dày cộp thành hai nửa.  

“Anh ơi, anh có ý gì vậy?”, nhân viên lớn tiếng quát lên, nhìn về phía Hắc Tử đang chuẩn bị tư thế sẵn rồi đưa tay ra hiệu.  

“Ha ha, sao thế, chưa từng nghe thấy câu ăn quịt bao giờ à?”, Hoàng Hách dửng dưng cười một tiếng: “Đến đi, muốn ra tay thì nhanh chút, tao không kiên nhẫn được đâu”.  

“Mẹ kiếp, dám ăn quịt ở chỗ bố mày, bố mày cho mày chết luôn!”, về phía khác, thấy nhân viên giơ tay ra hiệu, Hắc Tử tóm lấy một chai bia trên bàn, bước nhanh đến chỗ Hoàng Hách, dùng sức định đập vào đầu Hoàng Hách.  

Nhưng Hoàng Hách lại nhìn hắn bằng ánh mắt coi thường, anh giơ tay ra, cũng không nhìn thấy động tác của anh là gì, nhưng chai bia trong tay Hắc Tử đã bị anh cướp lấy. Sau đó Hoàng Hách hự một tiếng, chai bia đập ngược lại lên đầu Hắc Tử.  

Ngay lập tức, các mảnh thủy tinh bắn tung tóe, đầu Hắc Tử chảy đầy máu tươi.  

Biến cố đột ngột khiến tất cả mọi người trong quán bar đều sững sờ.  

Sau đó là những tiếng kêu hét vang lên, cả quán bar trở nên nhốn nháo.  

Nếu là ngày thường, việc đánh nhau ở trong quán bar hết sức bình thường, có người nào hay đi quán bar mà chưa từng gặp mấy vụ đánh nhau chứ? Nhưng hôm nay thì khác, người đánh nhau lại là người hô to bao cả quán cơ, xem ra người này không có tiền thanh toán rồi. Nếu là như vậy, cuối cùng tiền rượu chẳng phải vẫn tính lên đầu bọn họ sao. Nhưng vì có người mời, nên chỗ rượu bọn họ vừa gọi đều không hề rẻ, nếu tính hết lên đầu bọn họ, thì có rất nhiều người sẽ không đủ tiền mà thanh toán.  

Trong lúc đó, dường như tất cả mọi người đều nhân lúc hỗn loạn, bắt đầu điên cuồng chạy ra ngoài quán bar.  

Mặt khác, mấy tên du côn gác cổng thấy hỗn loạn, khó khăn lắm mới chen vào được bên trong, nhìn thấy Hắc Tử máu me đầy mặt mà không khỏi kinh ngạc.  

“Mẹ kiếp, còn ngây ra đấy làm gì, không mau xử hắn đi!”, Hắc Tử dù sao cũng là người quản lý xã hội đen, tuy đầu sứt máu chảy, nhưng không hề quan tâm, hét lên một tiếng, hắn liền lồm cồm bò dậy, chạy về phía quầy.  

Hoàng Hách dửng dưng nhìn động tác của Hắc Tử, khuôn mặt anh thoáng lộ vẻ coi thường. Là một người ở tầng hai ngự khí, nếu sợ mấy tên du côn lởm khởm, thì thà đi chết đi còn hơn.  

Một lúc sau, Hắc Tử dẫn theo mấy tên du côn đến bao vây Hoàng Hách. Bọn Hắc Tử lúc này, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí, dao bầu, búa, gậy đủ cả, nhất là trên dao bầu và búa còn có lốm đốm vết máu khô, nhìn cũng biết từng đánh người khác bị thương.  

“Xông lên cho tao, chém chết hắn!”, Hắc Tử quát lên một tiếng, rồi cùng mấy tên đàn em vung vũ khí trong tay lao tới.  

Trong mắt Hoàng Hách lạnh lại, ý định giết người lập tức dấy lên. Chân khí trong người anh lưu chuyển, Hoàng Hách muốn giết mấy người này, rõ ràng là dễ như trở bàn tay.  

Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy “xoảng” một tiếng, một cửa sổ kính của quán bar đột nhiên vỡ vụn, Hắc Tử dẫn đầu đội ngũ đang lao lên đột nhiên chân hắn bị nứt một đường máu tươi, sau đó, cả người hắn ngã gục xuống đất, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể bò dậy nổi.  

“Soạt soạt soạt!”.  

“Cảnh sát đây, không được động đậy!”, cùng với tiếng quát lớn là những tiếng bước chân vừa đều vừa gấp gáp vang lên, Hoàng Hách nhíu mày, chỉ thấy một đội ngũ toàn cảnh sát vũ trang lao vào như những con báo săn, những khẩu súng trong tay ngắm chính xác vào những tên du côn còn lại.  

Đương nhiên, cũng có một trong những họng súng đó chĩa vào Hoàng Hách.  

Trong lòng Hoàng Hách đầy thắc mắc, nhưng ngay sau đó, khi một người bước vào, lông mày Hoàng Hách cũng giãn ra hơn.