Thần Y Xuất Chúng

Chương 183: “Đúng là chán chết!”




Hắc Tử cảm thấy rất khó hiểu.  

Vừa rồi người đàn ông này đã uống gần hai chai rượu vang rồi đó, nhưng nhìn người này lại như không có chút thay đổi gì, thậm chí không cả đỏ mặt tí nào.  

Hơn nữa, ánh mắt nhìn mình của người đàn ông này vì sao lại mang một vẻ thách thức nhỉ?  

Nghĩ đến đây, Hắc Tử đứng dậy, khệnh khạng đi thẳng đến chỗ Hoàng Hách.  

“Người anh em tửu lượng tốt đấy”, đến trước mặt Hoàng Hách, Hắc Tử ồm ồm hỏi.  

“Bình thường thôi, uống 80, 100 chai đơn giản ấy mà”, Hoàng Hách dửng dưng nói một câu.  

“Vậy sao, vậy thì uống nhiều chút, rượu và nước ở chỗ chúng tôi bao anh uống đủ”, Hắc Tử bị chửi kháy, giọng nói có hơi lạnh xuống, sau đó không thèm quay đầu mà đi thẳng về chỗ ngồi của hắn luôn.  

Sau khi về đến chỗ ngồi, mấy tên đàn em của hắn đều thi nhau chạy đến xung quanh: “Anh Hắc Tử, có cần em xử hắn không?”.  

“Đúng thế, người này đúng là không coi anh ra gì, để em đi đánh gãy chân hắn!”, một người khác cũng tức tối nói.  

“Đừng manh động vội!”, Hắc Tử đột nhiên lạnh lùng nói: “Đừng quên việc mà chúng ta phải làm, người này không hề phá hỏng quy tắc của quán bar, nên bây giờ chúng ta không được động vào hắn!”.  

“Lẽ nào cứ thế bỏ qua cho hắn sao?”, một tên đàn em khác hùng hổ nói.  

“Bỏ qua cho hắn?”, Hắc Tử cười khẩy một tiếng: “Đương nhiên không thể cứ thế mà bỏ qua được, chẳng phải hắn muốn ra oai sao, vậy thì chúng ta cứ để cho hắn ra oai!”.  

Ngập ngừng một lúc, Hắc Tử nói với bọn đàn em của hắn: “Nói với nhân viên quầy đi, lát nữa người này thanh toán thì tính thêm vào, mẹ nó chứ, tao phải để cho hắn khô máu luôn!”.  

“Vâng, anh Hắc Tử!”, một tên đàn em nhận lệnh, lập tức đi về phía quầy.  

“Thằng khốn, lát nữa mày đừng có rơi vào tay tao!”, Hắc Tử nhìn Hoàng Hách, trong mắt lộ ra vẻ đáng sợ.  

Về phía khác, Hoàng Hách cũng quan sát được sự tức giận trên khuôn mặt Hắc Tử. Nhưng Hắc Tử càng như vậy, Hoàng Hách lại càng mừng. Vì sao anh muốn đến đây, chính là vì trả thù mà. Nhưng trước khi trả thù, Hoàng Hách muốn chọc tức Hắc Tử một phen. Giống như mèo đuổi chuột vậy, thường ban đầu sẽ vờn chuột một lúc, sau đó cuối cùng mới ăn thịt.  

Một lúc sau, cô gái kia lại quay lại. Lần này, cô ta đi cùng nhân viên phục vụ đem đến 10 chai rượu vang cùng loại ban nãy.  

“Nào, uống thôi!”, Hoàng Hách xắn tay áo lên, tạo tư thế chuẩn bị thi uống rượu, cầm một chai rượu vang đã được mở nắp sẵn nhét vào tay cô gái: “Giờ chúng ta chơi trò uống bằng chai!”.   

Cô gái giật mình, đây là chai rượu vang 750ml đó, chứ không phải loại rượu nhẹ như bia đâu, nếu uống cả chai như vậy, cô ta tuyệt đối sẽ không chịu nổi.  

Cô ta quay đầu lại, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hắc Tử vẫn luôn nhìn về phía này từ nãy giờ. Sau đó Hắc Tử chỉ lạnh lùng gật đầu với cô ta, dường như không có ý định đến giúp cô ta giải vây.  

Không còn cách nào khác, cô gái đành cùng Hoàng Hách mỗi người một chai, ngẩng cổ lên rồi uống.  

Khó khăn lắm mới uống hết một chai rượu vang, cô gái không cầm cự nổi nữa, cúi người xuống nôn luôn.  

Hoàng Hách vừa dùng chân khí làm hơi men trong dạ dày bốc ra, vừa lạnh lùng nhìn cô gái với khuôn mặt đỏ gay, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười khẩy.  

Vốn dĩ Hoàng Hách không định đối xử với cô ta như vậy, ai bảo cô ta lại muốn liên kết với Hắc Tử để chém đẹp anh, nên đừng trách anh không biết thương hoa tiếc ngọc.  

Cô gái mãi mới nôn hết, chưa chờ cho cô ta ngồi thẳng dậy, Hoàng Hách lại đưa cho cô ta một chai nữa, cười híp mắt nói: “Nào, tửu lượng tốt đấy, chúng ta lại thêm chai nữa đi”.  

Cô gái đó thấy vậy, đột nhiên ngồi thụp xuống sofa, không biết là do say rượu hay vì bị Hoàng Hách dọa cho sợ, thế mà lại nhắm chặt mắt không động đậy gì nữa.  

Hoàng Hách dửng dưng nhìn cô gái này một cái, khóe miệng nhếch lên vẻ coi thường.  

“Đúng là chán chết!”, Hoàng Hách đột nhiên lớn tiếng nói: “Nào nào nào, hôm nay tôi sẽ bao cả quán bar này, tất cả hóa đơn rượu và nước cứ tính hết cho tôi, không cần biết đắt thế nào, cứ việc gọi!”.  

“Được!”, lời nói của Hoàng Hách lập tức khiến những vị khách khác trong quán bar đều vui mừng hoan hô.  

Ngay sau đó, tiếng gọi rượu không ngừng vang lên, thậm chí có không ít người bắt đầu gọi điện thoại cho bạn bè với dáng vẻ “Được lợi mà không lấy thì chỉ có ngu”.  

“Anh Hắc Tử, làm sao bây giờ?”, một tên đàn em ghé người về phía Hắc Tử nói nhỏ: “Chuyện này có vẻ lạ sao ấy!”.  

Hắc Tử đột nhiên ha ha cười lớn: “Có gì lạ chứ, nếu thằng cha này muốn chết, vậy thì đâu thể trách chúng ta. Mang rượu lên cho bọn họ đi, tất cả hóa đơn đều tính lên đầu thằng cha này, tối nay bố mày sẽ cho mày khuynh gia bại sản!”.  

Có sự cho phép của Hắc Tử, các nhân viên phục vụ bắt đầu bận rộn đi lại giữa các bàn, những chai rượu đắt tiền không ngừng được đặt lên các bàn của khách. Trong chốc lát, cả “Quán bar Lãng Tử” trở nên nhộn nhịp hơn cả ngày lễ tết.  

Còn kẻ đầu têu Hoàng Hách thì lại chán nản ngồi dựa lên sofa, trên khuôn mặt luôn hiện một nụ cười rõ rệt.  

Nửa tiếng trôi qua, một nhân viên phục vụ đi tới, cầm một xấp hóa đơn dày cộp cung kính nói với Hoàng Hách: “Chào anh, đến thời điểm này, anh đã tiêu dùng ở chỗ chúng em là 982.000 tệ, phiền anh thanh toán trước giúp em ạ”.  

Hoàng Hách cầm xấp hóa đơn lên nhìn, sau đó lạnh lùng ném lại cho nhân viên rồi nói với giọng coi thường: “Mới có 980.000 thôi sao? Ít quá, lúc nào lên đến 3 triệu thì đến tìm tôi!”.  

Nhân viên dè dặt đi xuống, rồi báo cáo cho Hắc Tử.