Thần Y Xuất Chúng

Chương 156: Đừng có nói nhảm…




Hai tay túm một cái, Hoàng Hách cảm nhận được hình như mình đã túm phải chỗ nào đó cực kì mềm mại, trong lòng không kiềm được có cảm giác kỳ lạ: “Cảm giác sờ cơ thể người phụ nữ này khá thật”.  

“Á”.  

Cùng lúc đó, sau khi hai tay Hoàng Hách túm, thì khí thế trên người nữ tặc ở dưới người anh cũng chợt tắt lịm, sau đó như thủy triều rút vậy.  

Hoàng Hách vừa thấy có hi vọng thì cũng không quan tâm mấy cái khác, hai tay càng ôm chặt hai mảng thịt mềm mại không buông. Cùng lúc đó, Hoàng Hách đẩy eo, thuận thế đẩy ngã nữ tặc kia lên giường Tô Lệ, nhấp ngón chân, vừa hay ấn trúng công tắc đèn ở đầu giường Tô Lệ.  

“Tách”, cùng với tiếng công tắc giòn tan vang lên, trong phòng chợt được bao phủ bởi ánh sáng. Lúc này, Hoàng Hách cũng có thể nhìn rõ mọi thứ.  

Vừa nhìn trên mặt Hoàng Hách không kiềm được ánh lên vẻ xấu hổ.  

Chỉ thấy nữ tặc bị mình đẩy ngã trên giường, ngực mình áp vào lưng nữ tặc, bụng mình thì dán vào mông nữ tặc.  

Điều khiến người ta xấu hổ là hai tay mình lúc này đang vòng qua lưng nữ tặc, đang khóa chặt nữ tặc như vòng kim cô, còn hai bàn tay anh thì lại nằm trọn trên ngực nữ tặc, liên tưởng đến cảm giác tốt đẹp truyền tới tay, Hoàng Hách sao còn không hiểu lúc này mình túm cái gì chứ?  

Điều khiến người ta xấu hổ hơn là, thân hình của nữ tặc cực đẹp, cộng thêm cảm giác đụng chạm tốt đẹp truyền tới tay, ngọn lửa bị Bạch tiên sinh gợi lên ban nãy lại bùng cháy. Vật khổng lồ ở chỗ nào đó lại rục rịch, đẩy mạnh vào giữa hai chân nữ tặc.  

“Toi rồi, giờ xấu hổ thật”, trong lòng Hoàng Hách tràn ngập hổ thẹn, nhưng lại không dám buông nữ tặc ra, chỉ có thể tiếp tục giữ tư thế lúc này. Anh sợ vừa buông ra thì nữ tặc sẽ lại dùng thế tấn công như sấm chớp với anh. Đối mặt với màn công kích chứa tức giận của cao thủ hạng nhất, Hoàng Hách không có tự tin có thể ngăn chặn được.  

Đương nhiên, nếu cho Hoàng Hách một chút thời gian chuẩn bị, chỉ cần để Hoàng Hách điều chế thuốc độc, thì dù là cao thủ hạng nhất Hoàng Hách cũng không sợ.  

Mà kể cũng lạ, nữ tặc bị mình đè như vậy lúc này thế mà lại không phản kháng gì cả, chỉ nằm bất động trên giường Tô Lệ, nếu không phải cơ thể cô ta trông vẫn đang phập phồng thì Hoàng Hách thực sự tưởng người này có khi chết rồi.  

“Quái lạ”, trong Hoàng Hách thầm cảnh giác, nếu người này thở mạnh, Hoàng Hách còn yên tâm chút, nhưng lúc này người này lại bất động, khiến Hoàng Hách không kiềm được mà nghĩ nhiều.  

Vì thế, Hoàng Hách định thăm dò thử. Nhưng Hoàng Hách vừa nảy ra ý định thăm dò thì tay Hoàng Hách lại ma xui quỷ khiến kiểu gì nắn bóp.  

Hoàng Hách thề, anh không cố ý. Đây giống như một loại phản xạ tự nhiên của cơ thể, vừa nảy ra ý nghĩ là hai tay không hề do dự thực hiện luôn.  

Song, việc thăm dò thế này quả nhiên có tác dụng, nữ tặc bên dưới đột nhiên có động tĩnh rồi. Nhưng cô ta không phản công Hoàng Hách, mà run rẩy bật khóc.  

“Hu hu hu… đồ lưu manh… hu hu hu”.  

Khóc thế này thì Hoàng Hách bó tay rồi. Nhưng hay tay anh lại không dám tùy tiện thả nữ tặc ra, anh sợ vừa thả ra thì mình sẽ mất mạng mất.  

“Này, cái chị… này…”, Hoàng Hách gọi một cách thăm dò.  

“Anh mới là chị, cả nha anh là chị”, Hoàng Hách vừa dứt lời, thì nữ tặc đột nhiên tức giận mắng, nhưng trong tiếng mắng của cô ta còn lẫn cả tiếng khóc nức nở, nghe vào khiến người ta có cảm giác thương xót.  

“Được rồi”, Hoàng Hách thở dài, áy náy nói: “Cô này, cô vào nhà người ta ăn trộm đó, cô phải hiểu, tôi chỉ đang tự vệ chính đáng thôi”.  

“Tự vệ chính đáng, tự vệ chính đáng thì có thể giở trò lưu manh sao?”, giọng nữ tặc hơi nghẹn ngào: “Còn không buông tôi ra”.  

“Không được”, Hoàng Hách nói một cách chắc chắn: “Cô giỏi thế, nếu tôi buông cô ra, thì chẳng phải tôi toi đời à?”.  

“Đừng có nói nhảm… buông tôi ra, tôi không đánh anh”, nữ tặc hung dữ hét lên.  

“Được thôi, tôi buông ra”, Hoàng Hách nói rồi hai tay khẽ buông ra.  

Nữ tặc thấy Hoàng Hách buông tay thì ngay lập tức định bò dậy. Cái gã chết tiệt này thế mà lại sờ chỗ đó của cô ta, còn bỉ ổi như vậy, thế mà còn dùng cái thứ bẩn thỉu như thế chọc vào mông cô, đợi cô ta tự do rồi thì sẽ dạy cho hắn bài học nhớ đời, để hắn xem thử kết cục của việc bắt nạt mình.  

Nhưng mà cô ta còn chưa kịp vui vẻ thì đã cảm thấy tay Hoàng Hách lại siết chặt.  

“Á” một tiếng, cơ thể nữ tặc lại lần nữa mềm nhũn, tên vô lại chết tiệt này, không ngờ còn không buông tay.  

“Xin lỗi nhé, nhỡ cô nuốt lời thì sao? tôi lo”, giọng nói yếu ớt của Hoàng Hách vang lên, càng khiến nữ tặc tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải bây giờ bị Hoàng Hách bóp chỗ đó, khiến cả người cô ta từ trên xuống dưới không có chút sức nào, thì cô ta phải chà đạp Hoàng Hách một trận tơi bời không mới được.  

“Anh buông ra, tôi không đánh anh”, hết cách, nữ tặc chỉ đành đè nén cơn giận trong lòng, nói ngon nói ngọt.  

“Tôi không tin”, Hoàng Hách cứ như một hòn đá trong hố xí, vừa thối vừa cứng, cứ túm chặt nữ tặc không buông.  

Mặt nữ tặc xám xịt: “Phải làm sao anh mới tin?”.  

“Trừ khi cô thề”, Hoàng Hách nói lớn: “Cô thề sau khi tôi buông cô ra thì không được tấn công tôi trả thù”.  

“Được, tôi thề”, mặc dù nữ tặc đã hận Hoàng Hách chết đi được, nhưng để khiến Hoàng Hách nhanh chóng thả mình ra, cô ta chỉ đành bất đắc dĩ hét lên.  

“Được, cô thề đi”, Hoàng Hách vui vẻ nói, có vẻ sợ nữ tặc nuốt lời, hai tay không kiềm được lại tăng thêm lực.  

“Đồ khốn kiếp chết tiệt này”, lúc này, trong lòng nữ tặc đúng là sắp tức đến nổ tung rồi. Tên khốn này dùng sức vậy, chỗ đó của mình sắp bị bóp tới biến dạng rồi.