Thần Y Xuất Chúng

Chương 10: Người Đẹp Tô Trả Đũa






Là người nối tiếp của thời đại mạng internet, Tô Lệ làm sao mà không hiểu được đã xảy ra chuyện gì? Sự xấu hổ tột độ khiến cô trở nên tàn nhẫn, há miệng cắn một phát mạnh lên bàn tay đang bịt miệng cô của Hoàng Hách.
Phát cắn này khá mạnh, khiến Hoàng Hách ‘á’ lên một tiếng rồi vội buông Tô Lệ ra.

Đưa tay lên nhìn, bàn tay anh hiện rõ vết răng rất sâu.
“Tô Lệ, cô cầm tinh con gì mà cắn đau thế”, Hoàng Hách vừa xoa tay vừa thổi vào vết cắn bực mình nói.
“Đồ sở khanh, đáng đời!”, Tô Lệ hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Hách, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn chỗ phồng lên của phía dưới Hoàng Hách, trông như thể hận thấu xương vậy.
“Ơ…”, Hoàng Hách sực nhận ra: “Ôi, chuyện đó… không phải tôi cố ý đâu, chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường của đàn ông thôi…”, vừa nói, Hoàng Hách vừa nghĩ đến sự đàn hồi kỳ diệu của cơ thể Tô Lệ, trong lòng lại rạo rực lên.
“Đồ dê xồm, trong đầu anh toàn nghĩ cái gì thế hả!”, Tô Lệ cắn môi, hung hăng chờ Hoàng Hách trong tư thế như muốn nuốt chửng anh luôn.


Từ bé đến giờ cô chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với đàn ông cả.
Im lặng một lúc, giậm chân một cái, Tô Lệ chống nạnh, quát một tiếng: “Còn ngây ra đấy, không trèo lên đi còn làm gì nữa!”.
“Được thôi”, Hoàng Hách đành đồng ý.

Suy cho cùng là do bản thân anh vô lễ trước, hết lần này đến lần khác sàm sỡ Tô Lệ đã đành, còn nảy ra ý nghĩ gian tà với cô nữa, vì chột dạ, lúc này cũng đành phải đồng ý yêu cầu của Tô Lệ.
Đi đến trước cửa, Hoàng Hách nhẹ nhàng nhảy một cái, giơ tay ra tóm luôn được mép cửa thông gió.

Sau khi có được Y Tiên Truyền Thừa, Hoàng Hách phát hiện thể lực của bản thân tự nhiên tăng lên, lúc này hai cánh tay anh dùng lực một chút là có thể nhẹ nhàng đẩy người lên, đến được chỗ cửa thông gió.
Cửa thông gió không to lắm, nhưng đủ để Hoàng Hách chui vào trong.

Nhưng trước khi chui vào, Hoàng Hách vẫn dừng lại một lúc.

Anh luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như thế, bên trong cửa thông gió như thể có gì đó đang đợi anh vậy.
Anh nhìn vào bên trong phát hiện bên trong không có ai cả, phát hiện này khiến Hoàng Hách cảm thấy hơi yên tâm hơn.

“Này, nhanh lên đi chứ”, phía dưới vọng lên tiếng của Tô Lệ, rất vang, như thể vừa hét lên vậy.
“Được”, Hoàng Hách đáp một tiếng, không để ý gì nữa, cơ thể anh cúi xuống, một nửa người đã chui vào trong cửa thông gió, chỉ còn hai chân vẫn treo phía trên, để giữ cho Hoàng Hách không bị rơi xuống.

Sau đó anh chỉ cần cong người là có thể nhẹ nhàng vặn khóa cửa phòng để mở ra.
“Các chị em, trả thù giúp tớ đi!”, đúng lúc này, Tô Lệ đột nhiên đứng bên ngoài gọi một tiếng, sau đó Hoàng Hách phát hiện cánh cửa phía dưới anh được mở ra, Tô Lệ nhanh chóng lao vào, nhìn Hoàng Hách với bộ mặt hả dạ, như thể muốn nói với anh rằng ‘anh cũng có ngày hôm nay’.
“Nguy rồi, quả nhiên đã bị lừa!”, Hoàng Hách thầm kêu một tiếng, bản thân đã bị Tô Lệ chơi một vố! Chẳng trách lúc vừa vào cổng trường Tô Lệ lại bảo anh chuẩn bị sẵn tâm lý, lúc này nghĩ lại, cô bảo anh chuẩn bị sẵn tâm lý chắc là chuyện này chứ gì.
“Rầm!”.
Cửa ban công của phòng cũng đột nhiên được mở ra, hai cô gái đi vào với vẻ mặt đầy hưng phấn, cùng Tô Lệ phối hợp tức tối nhìn Hoàng Hách.

Thì ra trong phòng không hề có người mai phục, mà họ mai phục ở ngoài ban công, chẳng trách Hoàng Hách không nhìn thấy.
“Lệ Lệ, người mà cậu nói ức hiếp cậu chính là tên này à?”, một cô gái buộc tóc cao khua cây gãi lưng trong tay chỉ vào Hoàng Hách nói.

“Đúng, chính là anh ta!”, hai má Tô Lệ đỏ ửng nhìn Hoàng Hách rồi bực tức nói: “Dám sàm sỡ tôi, các chị em, xử anh ta đi!”.
“Được!”, cô gái buộc tóc cao phấn khích đáp một tiếng rồi chạy ra khỏi phòng.

Hoàng Hách còn chưa kịp phản ứng đã thấy giày của mình bị cởi ra, sau đó có thứ gì đó lướt qua lướt lại dưới lòng bàn chân anh, nhột không thể tả.

Không phải nói, chắc chắn là do cây gãi lưng trong tay cô gái buộc tóc cao kia gây ra.
Còn Tô Lệ và một cô gái tóc ngắn khác ở lại trong phòng thì lấy ra một cây son môi, nở một nụ cười ‘anh toi rồi’ với Hoàng Hách, rồi ra động tác chuẩn bị vẽ lên mặt Hoàng Hách.