Chương 996
Sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên phức tạp nhìn nàng, mấy giây sau mới nhìn về phía khác.
“Si tâm vọng tưởng, bản vương sẽ không thích ngươi.”
Trong lòng nàng nhổ nước bọt, rõ ràng sau này chàng yêu ta yêu muốn chết.
Thậm chí vì độc tình sẽ quên đi người mình yêu nhất, chàng cũng chỉ quên ta.
Triệu Khương Lan bất đắc dĩ lại mềm lòng suy nghĩ, nhanh chóng tha thứ cho sự lạnh lùng của hắn lúc này.
Thôi, chờ hắn khẻ lại, sẽ có ngày lại yêu nàng.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Khương Lan nhìn thấy Phú Sơn đã lâu không gặp.
Hắn đi theo phía sau Lí Mặc tới Vị Ương cung, trong lòng đều quay cuồng.
Khó có được cơ hội gặp lại, trong lòng hắn gặp lại người bạn cũ thì vô cùng mừng rỡ, nhưng cũng khó hiểu.
Trong những ngày ở Vinh Dương, hắn đã nghe rất nhiều truyên thuyết về hoàng hậu Lý Hâm.
Lý Mặc nhớ mãi không quên cái chết của Lý Hâm, cho nên chậm chạp không có ý định lập hậu.
Vị Ương cung vẫn trống rỗng hiện giờ đã có chủ nhân mới, người phụ nữ này lại là chủ cũ của hắn.
Vương phi của Thịnh Khang.
Thật là một điều ngớ ngẩn.
Hôm qua Lạc Thiên Ý trở lại phủ thì nổi giận, không ngừng ở bên tai hắn mắng Triệu Khương Lan.
Nói Triệu Khương Lan là một hồ ly, bản thân là người đã có gia đình lại đi quyến rũ người khác.
Mà Lý Mặc lại thuận theo mọi chuyện nàng muốn, giống như một hoàng đế không có nguyên tắc.
Nhớ lại khoảng thời gian lúc trước hai người bọn họ ở Thịnh Khang, chỉ cảm thấy nhất định là có chuyện bí mật mà không ai biết.
Phú Sơn nặng nề nhìn thấy Triệu Khương Lan.
Triệu Khương Lan ngồi trên giường quý phi, nghe được hắn hô một tiếng Vương phi, trên mặt lộ ra vài phần buồn bã.
Nàng sai người cho Phú Sơn và Lý Mặc một tách trà, mời hai người ngồi xuống.
Tư thế tự nhiên như vậy, quả thật rất giống nữ chủ nhân của cung điện này.
“Nghe nói trong hai ngày nữa, ngươi sẽ cùng Lạc Thiên Ý thành thân. Cho nên hôm nay bổn cung gặp ngươi, là muốn hỏi ngươi một câu thật lòng. Chuyện hôn nhân này, ngươi có muốn hay không?”
Phú Sơn mím môi, vẫn chưa trả lời.
Triệu Khương Lan liếc Lý Mặc một cái: “Ngươi không cần phải cố ky Hoàng thượng. Bổn cung muốn nghe lời trong lòng ngươi, kỳ thật trong lòng ngươi và ta đều hiểu, ngày đó ngươi đồng ý với Lạc Thiên Ý, là vì cứu người, cũng là không muốn hai nước xung đột. Chỉ vì thế mà ngươi hy sinh như vậy, bổn cung không hy vọng một mình ngươi gánh vác, điều này đối với ngươi không công bằng, cho nên nếu như ngươi không muốn, bổn cung sẽ nghĩ biện pháp”
Nàng quay sang Lý Mặc: “Nếu ta yêu cầu Hoàng thượng tha thứ cho Phú Sơn, ngươi sẽ đồng ý chứ?”
Lý Mặc nghe vậy nhíu mày: “Thả hắn ta đi sao. Nếu như là nàng xin trẫm, tất nhiên trãm cũng không đành lòng từ chối. Chỉ là, hôn sự của công chúa đã thông báo đến thiên hạ, một khi không có Phú tướng quân, từ đâu trẫm có thể tìm được phò mã thứ hai cho Lạc Thiên Ý. Chỉ sợ có người tốt hơn, với tính khí nóng nảy của nàng ta, cũng sẽ không đồng ý”
Triệu Khương Lan nắm hai tay, nhìn qua cũng không khẩn trương: “Nhưng ngươi là hoàng đế, tất cả những gì ngươi nói đều đúng. Lạc.
Thiên Ý lại tùy ý như vậy, chỉ cần thái độ của ngươi kiên quyết, nàng ta làm sao dám không theo. Dù sao danh tiếng phong lưu của công chúa Lạc Thiên Ý mọi người đều biết, nghĩ đến việc đổi một phò mã đẹp trai tài giỏi hơn, nàng ta chưa chắc đã không chịu.”
Lý Mặc không giải thích được cười cười: “Trãm có thể đồng ý nàng, hay là như vậy, nàng đổi cho hắn ta. Sau đó nàng ở lại và để hắn ta đi, được chứ?”
Ánh mắt Triệu Khương Lan lạnh lẽo, còn chưa kịp mở miệng, Phú Sơn liền nói: “Không cần, thuộc hạ nguyện ý ở lại chỗ này”
Triệu Khương Lan cắn răng: “Hoàng thượng, hắn là phó tương Thiết Ngô quân, ngươi không sợ thân phận đặc thù như vậy thì sẽ bất lợi đối với Vinh Dương sao? Thay vì để lại một mối nguy hiểm tiềm ẩn ở Vinh Dương, không bằng thả cho hắn tự do, cũng coi như ngươi làm được một việc tốt. Sau đó, ngươi cứ đưa ra một yêu cầu, ta cũng có thể đồng ý, sẽ cố gắng hết sức để làm điều đó cho ngươi”