Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 915




Chương 915

Tôn Quyền đã sử dụng quân lệnh của mình, những người dưới quyền phải tuân theo lệnh của ông ấy, dù không tình nguyện cũng phải đặt thang xuống.

Ông ấy nhấc thanh trường kiểm, nhẹ nhàng bước xuống từng bậc thang, và chém chết hai người dưới thành chỉ bằng một nhát kiểm

Ông ấy theo vó ngựa bay lên, cầm roi xông vào trận chiến.

Đừng nói là binh lính của Thiết Ngô Quân, ngay cả quân đội Tây Bắc cũng phải sững sờ khi nhìn thấy Tôn Quyền.

Dù biết rõ về chuyện ông ấy đã từng làm chủ soái của thành Bái Lâm, nhưng chân chính cùng ông già này chiến đấu lại là một chuyện khác.

Đây là Tôn Quyền nha!

Tây Bắc Vương nổi danh, nếu không phải ông ấy không muốn bị nói là cao thủ, nên mới nguyện ý từ bỏ bình quyền.

Thì bây giờ ở Tây Bắc, sao có thể đến lượt Lạc Quận vương cùng với Vũ Vương quyết định mọi chuyện được

Nhìn thoáng qua, Tôn Quyền nhìn thấy một người quen cũ trong đám người, liền hét lên: “Chu Trạch! Bản tưởng quân đến rồi, người còn muốn tiếp tục đánh sao!”

Tướng quân Chu Trạch bị ông ất gọi lớn, sắc mặt trở nên khó coi nhìn ông ấy: “Lão Vương Tử, ngài không phải đã rút lui khỏi chiến trận rồi sao? Sao lại chạy tới đây đánh nhau như này. Bây giờ hai đội quân đang đối nghịch nhau, không có cách nào để cho thuộc hạ rút lui nữa rồi.” “Mẹ kiếp nhà ngươi! Nếu bây giờ quân đội Tây Bắc của các ngươi rút lui, triều đình không truy cứu binh sĩ các người. Nếu có dọn dẹp lại cũng sẽ chỉ quét sạch hai tên nghịch tử Lạc Quận vương và Vũ Vương thôi. Hai cái tên bất chung bất nghĩa như vậy mà các người còn sẵn sàng đi theo cùng à!”

Những người không quen biết Tôn Quyền ở xung quanh Chu Trạch tiến đến khiêu khích, “Lão già này ở đâu ra đây? Trên chiến trận thì chính là một chết một còn. Chủ soái của chúng tôi, hà cớ để ông tuỳ tiện nhục mạ như vậy!”

Tôn Quyền hừ lạnh một tiếng: “Bản tướng đang nói chuyện với tướng quân của các ngươi, đến phiên các ngươi tuỳ tiện xen vào sao!”

Chu Trạch đành phải khiển trách thuộc hạ: “Đừng lỗ mãng, đây chính là Tây Bắc Vương trước kia, các ngươi không thể nói lung tung được.

Tôn Quyền dùng một đạo đã chém chết hai tên binh lính mới tỏ thái độ vừa rồi. “Hôm nay, bản tướng quân quyết cùng Thiết Ngô Quân cùng sống cùng chết! Nếu nhất định phải đánh nhau, hãy giẫm lên thân thể của bản tướng quân ta trước!”

Chu Trạch sắp khóc: “Lão Vương Tử, hà tất gì ngài cứ phải làm khó như vậy. ngài cứ trở lại trong thành xem trận chiến, đợi đến khi chúng ta giành được Bái Lâm,nhất định sẽ không động vào một ngón tay của ngài.

“Tên họ Chu kia! Bản tướng quân này chinh chiến nhiều năm, chưa bao giờ sợ chết, nếu bắt ta phải chết trong tay thuộc hạ cũ, cùng lắm chỉ thấy cảnh này thật nực cười mà thôi, nhưng bản tướng quân ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ hối hận, Ngược lại, các người bao nhiêu năm ăn bổng lộc, quân lương của triều đình. Bây giờ lại phản bội hoàng thượng để đi theo một tên vương tử bất tài, tự hỏi đạo lý ở đâu, công bằng ở đâu?”

Chu Trạch bị những lời dạy bảo của ông ấy làm đỏ bừng cả hai bên tai, không dám giải thích.

Ngoài ra cũng không ít người đứng đầu các nhóm quân cũng đã nhận ra Tôn Quyền, hành động lời nói của ông ấy khiến bọn họ do dự. Còn những người khác thì giận dữ hét lên: “Còn đơ người ra đó làm gì! Đánh đi, không phải chỉ là một lão già thôi sao, ông ta cũng đã rời Tây Bắc nhiều năm thế rồi, sống chết của ông ta còn quan tâm làm cái gì!”

Vì điều này, không ít người không dám ra tay, cũng không dám bỏ cuộc.

Sự tồn tại của Tôn Quyền dường như nhắc nhở họ rằng những gì họ đang làm lúc này thật nhục nhã đến như thế nào.

Dường như khung cảnh của binh lính Tây Bắc trước mắt này đã trở thành một trò cười.

Trong đám người, không biết là ai hét lên: “Đều là do lão già đó gây ra hết! Giết ông ta đi, giết chết ông ta là chúng ta thắng rồi.” Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, ai đó đã giơ dạo lên toan chém Tôn Quyền.

Tôn Quyền lách người tránh hắn ta rồi chặt đứt cánh tay của đối thủ.

Ở bên kia, Ứng Dương Thời đã không còn ý thức nữa.

Mạnh Sách đang ở trước mặt bảo vệ thật chặt, quay đầu nói với những người khác: “Mau, Tôn tướng quân gặp nguy hiểm, không thể để cho ngài ấy gặp tai nạn được! Các người đều đi bảo vệ ngài ấy.” ” Sau hơn một tiếng đồng hồ bị kẹt lại thế này, hầu hết thể lực của đôi bên đều bị tiêu hao không ít.

Đặc biệt là binh sĩ của Thiết Ngô Quân, không ít người xông pha vào trận chiến, bọn họ cùng với bên phía đối phương hết người này đến người kia lần lượt ngã xuống

Trên tường thành, nhìn thấy phe mình bị đẩy lui, binh lính canh giữ thành không khỏi hỏi một tiếng tướng lĩnh. “Tôn tướng quân nói nếu tình huống không tốt, chúng ta trước tiên lui ra ngoài, hoặc là rời đi thôi.”

“Các ngươi định làm gì!”tướng lĩnh hung hăng chửi bởi: “Vốn dĩ việc chúng ta phải làm là hộ tống Tôn tướng quân, Ứng tướng quân cho chúng ta rút lui. Nhưng bản thân Tôn tướng quân đã ra tay rồi, cho nên chúng ta đương nhiên phải phòng thủ ở đây, cho dù chỉ còn một người sống sót đứng lên, chúng ta cũng phải bảo vệ bức tường thành này!” “Đúng!”

Máu phun khắp trời, tiếng kiếm và tiếng người đan xen, tiếng la hét của ngựa chiến sau khi bị thương.

Và …