Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 914




Chương 914

Điều này có nghĩa là quân tiếp viện của họ vẫn chưa đến!

Mộ Dung Bắc Hiền rất tức giận và ra lệnh tấn công vào thành một lần nữa, nói rằng lần này hắn sẽ không để bị lừa nữa. Vì vậy, sau khi quân đội hai bên khai chiến, sự hỗ trợ của quân Tây Bắc cũng không nằm ngoài dự đoán.

Tinh thần của quân tiên phong cũng tốt hơn lần trước. Có lẽ vì sợ sự xuất hiện của Tôn Quyền sẽ làm ảnh hưởng đến lòng quân, lần này chính người của Quái Tộc cùng Túc Tộc sẽ giữ vai trò tiên phong ở phía trước.

Bọn họ đối với tướng quân của Hoành Du không có chút tình nghĩa xưa cũ gì đáng nói, vốn dĩ đã có khả năng thích ứng cao đối với khí hậu của nơi này.

Khi đối mặt với Thiết Ngô Quân, chẳng khác gì hổ đối mặt với sói, vô cùng thiện chiến.

Nhìn thấy không ít những huynh đệ xung quanh mình chết trong tay đám người ngoại tộc đó, Ứng Dương Thời hét lớn: “Các huynh đệ, chúng ta nguyện hy sinh tính mạng của mình vì Tổ quốc, Thiết Ngô Quân của chúng tôi chưa bao giờ sợ bất kỳ thế lực nào, để bảo vệ đất nước, hãy xông lên! ”

Một nhóm người ngã xuống, lại có một nhóm người khác lao tới.

Sau đó, khắp nơi đều là máu, giữa không gian tràn ngập hơi thở nồng nặc mùi máu.

Mặt của tất cả mọi người đều đỏ hết cả lên Tôn Quyền đứng ở đầu thành, nằm chặt tay.

Từ hướng của ông ấy, có thể thấy rõ đội quân đẳng sau vẫn đang tăng dần, tăng dần thêm người. Nhưng Thiết Ngô Quân chỉ có 2 vạn người thôi.

Cứ như này có thể kéo dài bao lâu đây!

Ứng Dương Thời nhìn thấy thủ lĩnh bên phía quân địch, hắn ta vỗ ngựa vung đạo tới, muốn đâm vào bụng người đó. Người đàn ông đó hình như nhận ra có điều gì đó, quay hướng và dùng roi chặn đạo của hắn ta.

Cả hai rất nhanh sau đó đã đối đầu với nhau.

Đối phương là kẻ thù không đội trời chung, nhân lúc đối phương không chú ý người kia dùng vài mũi tên sắc lạnh hưởng đến phía bên Ứng Dương Thời bắn tới trong lúc hắn ta không để ý

Những người khác đều tránh được, nhưng một mũi tên đã đâm trúng vào chân con ngựa.

Con ngựa rền rĩ và bắt đầu rung lắc dữ dội dường như không thể kiểm soát được.

Ứng Dương Thời không thể trụ được, tự mình nhào người xuống khỏi con ngựa mà mình đang cưỡi

Thuộc hạ của hắn ta định chạy tới giúp đỡ, nhưng tên thủ lĩnh to lớn bên phía đối phương không hề chần chừ mà dùng roi quật mạnh xuống, đánh cho Ứng Dương Thời một lần nữa ngã xuống đất.

Vài người ở bên cạnh nhanh chóng vây quanh, vũ khí sắc bén trong tay của bọn họ đâm xuyên qua lưng Ứng Dương Thời.

Ứng Dương Thời hét lên: “A! Cẩu tặc, thứ cẩu tặc!”

Một số người của hắn ta đã thoát ra khỏi vòng vây, lao tới đưa hắn ta ra ngoài.

Chỉ là vết thương của Ứng Dương Thời máu vẫn tiếp tục chảy, nếu không được chẩn đoán và điều trị kịp thời, thì e rằng tính mạng của hắn ta sẽ gặp nguy hiểm.

“Nhanh, phải người đưa tướng quân trở về thành!”

“Không được đầu, hiện tại đã có những kẻ muốn tính toán vượt qua tường thành, chúng ta i không thể vội vàng hạ cổng thành được, trong thành hiện tại còn quá ít binh lính, nếu ta làm như vậy sẽ không thể bảo vệ được bên trong thành!”

Người đang đỡ Ứng Dương Thời hét lên, “Nhưng còn tướng quân! Tay của ngài ấy càng ngày càng lạnh rồi.”

Ứng Dương Thời dựa vào vai người đó, yếu ớt nói: “Không phải để ý tôi nữa. Mạnh Sách, tiếp tục sống, giết chết hết những kẻ đáng bị giết”

Nói xong câu đó, phía sau thân thể của hắn ta mềm nhũn đi, như thể mới ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Mạnh Sách khóc đến đỏ cả mắt: “Tướng quân, tướng quân đừng ngủ mà!”

Trên tường thành, Tôn Quyền nhặt thanh trường kiểm lên: “Đặt thang đi, để bản tướng quân tự mình đi xuống!”

Có người lập tức ngăn lại: “Không được, Tôn tướng quân, ngài đừng quên Ứng tướng quân từng nói, dù cho chuyện gì xảy ra ngài cũng không được ra ngoài giao chiến.Vả lại ngài cũng có tuổi rồi, ngàn vạn lần không thể đặt mình làm liều như thế, nếu ngài có mệnh hệ gì chúng tôi biết phải giải thích thế nào cho hoàng cung đây! ” “Cho ta xuống dưới.

Tôn Quyền tức giận hét lên: “Ngươi không thấy sao, viện binh mới còn chưa tới, thì Thiết Ngô Quân không thể cầm cự được nữa rồi.”

“Nếu không cầm được, chúng tôi sẽ hộ tống ngài rời khỏi đây. “Ứng Dương Thời không có ở đây, hãy nghe lệnh quân đội của chúng ta. Nhiều người trong quân đội Tây Bắc là bằng hữu cũ của ta. Có lẽ họ không dám hành động hấp tấp khi nhìn thấy ta đâu.”