Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 908




Chương 908

Trong lòng Triệu Khương Lan vui vẻ, thầm nghĩ nếu phụ hoàng chịu thả người thì thật không gì có thể tốt hơn.

“Không dối gạt mẫu hậu lúc trước vị tân khoa Trạng nguyên Trần Lập Huy có từng hỏi thăm Vương gia nhà con về vị Du tài nhân kia, nói sư mẫu hắn rất quan tâm đến sức khoẻ của Du tài nhân, dù sao nàng ta cũng là bị Trình Minh Kỳ liên luỵ đến, vị sư mẫu kia của Trần Lập Huy rất áy náy. Nhưng nhi thần vốn nghĩ Du tài nhân có phong hào, rời khỏi cung cũng không tốt nên không đề cập với người. Nếu thật sự nàng ta có thể được thả ra ngoài, giao cho vị thế tử của Trình Minh Kỳ sắp xếp thì không thể tốt hơn, tính ra, nàng ta cũng là biểu tầu của Du tài nhân.

Hoàng hậu vừa nghe đã vui vẻ: “Vậy thì đúng là tốt quá. Chuyện này giao cho con làm, bổn cung sẽ sai người chuẩn bị cho Du tài tử một chút, thưởng cho nàng ta phần bạc hậu hĩnh một chút, để con đưa ra ngoài cung. Đúng rồi, Khương Lan à, y thuật của con luôn tốt, nếu tiện cũng có thể khám thử cho nàng ta xem bệnh này có trị được hay không. Một cô nương tốt lành, tuổi còn trẻ lại không nhớ được gì thì quá là tiếc.”

“Nhi thần tuân mệnh”

Rất nhanh, Hoàng hậu đã sai người phủ Nội vụ thu dọn cho Du tài nhân, hiện giờ không nên gọi là Du tài nhân, nên gọi là Vương cô nương.

Vương cô nương tên thật là Vương Nghi Uyển, tuy nói đầu óc có chút vấn đề, nhưng ngược lại tính cách lại không thay đổi lớn.

Cho dù dưới tình trạng có bệnh thì vẫn điềm đạm ít nói, không chửi không ồn. Nàng ta cũng coi như là khổ qua ngọt tới.

Một tiểu cô nương tốt đẹp, vốn sẽ lãng phí cả đời trong lãnh cung, giờ lại có thể rời cung, đúng là một chuyện cực tốt.

Có thể có nhân duyên nữa hay không chưa nói, ít nhất là có tự do, còn có người chuyên tâm chữa bệnh cho nàng.

Tiểu nha hoàn hồi môn của nàng ta cũng vui quá mà khóc, liên tục nói đời này muốn ở cạnh tiểu thư, chăm sóc nàng ta đến già.

Vị sư mẫu kia của Trần Lập Huy cũng là người nghĩa khí, không nói hai lời mà muốn đưa biểu muội này về nhà sống chung.

Hiện giờ bởi vì phủ đệ của Trần Lập Huy mới vừa lập, thiếu quản sự nhà trong, cho nên sự mẫu bà ở trong phủ giúp quản lý, sau khi được Trần Lập Huy đồng ý, Vương cô nương đã được đưa tới Trần phủ.

Người là do Triệu Khương Lan đích thân đưa qua.

Nàng còn chẩn trị cho Vương Nghi Uyển một lần, nhưng bởi vì bệnh tình của nàng ta đã cả năm rồi, không phải có thể khỏi ngay lập tức.

“Sở dĩ nàng ta mất ý thức là bởi vì bị kích thích quá lớn, sau đó lại ở trong hoàn cảnh bế tắc đau khổ trong lãnh cung, không có cách gì làm dịu cảm xúc. Nếu sau này các người quan tâm nàng ta nhiều một chút, có lẽ nàng ta có thể dần nhớ tới chuyện tốt đẹp, cũng có thể khoẻ lại.

Sư mẫu ngỏ lời: “Vương phi yên tâm, ta là người thân duy nhất của Nghi Uyển, nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho con bé.

Triệu Khương Lan dặn dò thêm một lúc mới rời đi.

Trở về Vương phủ, nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai đứa bé ngồi quanh cái bàn trong sân. Mai Hương đứng ở giữa, trên bàn bày một bàn cờ, trong miệng nàng ta còn nói gì đó, bọn nhỏ nghe rất nhiệt tình.

“Đang nói cái gì thế?”

“Vương phi, ngài đã về rồi.”

Mai Hương chỉ bản cờ: “Hai vị tiểu điện hạ đang hỏi chuyện đánh giặc, nô tỳ nói cho các ngài tình thế phía dưới.

Triệu Khương Lan bật cười: “Đứa trẻ nhỏ như vậy, có thể nghe hiểu sao?”

Nhật Nhật gật đầu, chỉ vào hình tam giác đang bày trên bàn cờ nói: “Quân cờ này sẽ đi tới hướng nam, quân cờ này sẽ đi về phương bắc. Sau đó ở trong vị trí mà đánh lên, rồi rầm..