Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 772




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 772

Lúc này nghe Lạc Thiên Ý nói muốn đi Chức Du, trong lòng Lý Mặc biết Chức Du bây giờ vẫn chưa có chiến tranh, còn an toàn liền đồng ý.

Đúng lúc xảy ra một số chuyện làm trễ thời gian xuất phát, trễ hơn một ngày so với thời gian dự kiến ban đầu Lạc Thiên Ý chờ không đợi được nữa, sai người nói với Lý Mặc một tiếng, thúc ngựa, dẫn một đám cao thủ đi trước.

Ngoài Chấp vương phủ, Chấp vương nghe công chúa và bệ hạ muốn lền sai người hầu bên cạnh ra nghênh đón.

Người đang theo dõi Chấp vương phủ lập tức báo cho Phú Sơn.

“Phú tướng quân, hai người thường xuyên lui tới bên cạnh Chấp.

vương vừa rời vương phủ, đi về phía ngoại thành, hơn nữa bên cạnh không có nhiều người, đây là cơ hội tốt của chúng ta, có nên đi theo không ạ?”

Phú Sơn tất nhiên sẽ không bỏ qua, lập tức cưỡi ngựa đi theo.

Cũng không biết bọn họ được cử ra ngoài để làm chuyện gì, Phú Sơn âm thầm đi theo bọn họ, quan trọng nhất là nhớ kỹ mặt hai người này, Điều này có thể thuận lợi làm ra mặt nạ giống hai bọn họ, âm thầm thay người của mình vào, tiếp cận La Tước cứu người ra.

Hai người họ ghé vào một quán trà, mỗi người gọi một bát trà nóng nói chuyện.

Nhìn bộ dạng không vội vàng chậm rãi của bọn họ, không giống như đang vội đến chỗ nào đó, mà giống như đang chờ người.

Chờ người?

Phú Sơn lúc này mới nhận ra, đây là đường từ thành Phượng Dương đến nhất định phải đi qua Cho nên lúc này bọn họ đang chờ quý nhân trong cung đến, không phải là vị hoàng đế Vinh Dương đích thân đến đi Phú Sơn cẩn thận nghĩ lại một lần, lại cảm thấy không phải là không có khả năng Thậm người lên kế hoạch cho chuyện này rất có thể là vị hoàng đế trẻ tuổi của này của Vinh Dương.

Tuy hẳn không biết đối phương trông như thế nào, nhưng từ trước tới giờ đều không dám xem thường vị hoàng đế này.

Từ lúc còn là thái tử, nam nhân đó đã thể hiện tham vọng và ý chí chiến đấu vượt qua độ tuổi của mình Cùng với sự giúp đỡ của vị Vu Y hoàng hậu, sự phát triển của Vinh Dương mấy năm gần đây có thể nói là lên như diều gặp gió.

Nghĩ đến đây, Phú Sơn không dám manh động.

Hắn đem hai người tùy tùng theo sau, giả làm khách qua đường, ghé vào quán trà ngồi xuống, Kêu lão bản cho một ấm trà, mấy người uống một cách từ tốn.

Ánh mắt Phú Sơn luôn nhìn chằm chằm vào hai người kia, cố gắng ghi nhớ lại diện mạo của họ.

Hai người họ đợi một lúc, đối phương quay đầu lại trầm tư nhìn ba người Phú Sơn.

Dù gì có thể ngồi trong quán trà nhỏ này lâu như vậy mà không vội lên đường luôn khiến người ta có chút nghi ngờ.

Hai người đang muốn thăm dò, một trong hai người tinh mắt thấy bụi bay mù mịt cách đó không xa, đột nhiên đứng dậy.

*Ê ê quý nhân đến rồi đúng không”

Người còn lại cũng lập tức đứng dậy chúng ta nhanh qua nhìn thử đi”

Lạc Thiên Ý khit mũi: “Bệ hạ mỗi ngày bận trăm công nghìn còn vướng chuyện qua trọng, ngày mai mới có thể đến, bản công chúa qua trước một bước, tới Chấp vương huynh tìm chút niềm vui. Được rồi, đừng dài dòng ở đây nữa, dẫn đường đi”