*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tố Ninh cảm nhận được lưỡi dao sắc lẹm đang kề sát da thịt của mình, dường như thiếu chút nữa là nó sẽ cứa vào trong mạch máu của hắn khiến hắn sững sờ ngay tại trận.
Hắn run lẩy bẩy cầm cây bút lên sờ sờ tờ giấy và viết ba chữ “Đồng Hương Các”.
Đôi mắt của Mộ Dung Bắc Uyên mở to.
Đồng Hương Các?
Nơi này nếu hắn nhớ không lầm thì chính là nơi chuyên dùng để thỏa mãn tình dục cho.
những người đàn ông có sở thích kỳ quái.
Tất nhiên nơi này cũng có một số phụ nữ đến mua vui, nói chung đây là địa điểm chuyên kinh doanh xác thịt.
Nhà họ Lâm tại sao lại để một tiểu quan từ những nơi đó ở lại trong biệt viện chư?
Vả lại nếu như hẳn xuất thân từ Đồng Hương Các thì có nghĩa là hẳn vốn dĩ là một người đàn ông bình thường chứ không phải người tàn tật.
Sự tàn tật này là sau này mới gây ra.
Mộ Dung Bắc Uyên gõ gõ bàn: “Đôi mắt và giọng nói của ngươi thành ra như thế kể từ lúc sau khi bị đưa ra ngoài sao?”
Tố Ninh gật đầu một cách cẩn thận.
Sau đó có lẽ hắn muốn giữ mạng sống nên sợ sệt đặt bút lên tờ giấy và viết thêm một chữ.
“sợ”
Sao có thể không sợ chứ khi người mua mình về là ai hắn cũng không biết Đang ở nơi nào cũng không rõ.
Nữ nhân nào đã xảy ra quan hệ với mình cũng không biết.
Tới bây giờ hẳn bị người nào bắt đi cũng không thể nhìn thấy được.
Tố Ninh cảm thấy mình giống như một con rối bị người ta chơi đùa vậy, cuộc đời của mình bị người khac sắp đặt, từ đầu đến cuối cũng không hề có quyền lựa chọn.
Mộ Dung Bäc Uyên chỉ lên ba chữ “Đồng Hương Các” vài cái ra dấu cho Dịch Chân đi điều tra.
Dịch Chân tuân lệnh rời khỏi.
Đồng thời ở biệt viên nhà họ Lâm, các a hoàn nhanh chóng phát hiện ra Tố Ninh đã mất tích rồi.
Chủ nhân đã căn dặn họ rất kỹ càng nhất định phải trông chừng Tố Ninh thật cẩn thận, tuyệt đối không được để hẳn bước ra cửa lớn nửa bước.
Nào ngờ khi trời vừa sáng thì họ đi vào trong phòng Tố Ninh xem thử thì phát hiện không thấy bóng dáng hắn đâu cả.
Chuyện này không xong rồi, a hoàn nhanh chóng chạy đến nhà họ Lâm báo tin ngay.
Họ đều là tâm phúc của Lâm phu nhân, chuyện này Lâm thái úy không hề biết, mọi chuyện đều do Lâm Linh Nhi và Lâm phu nhân lên kế hoạch.
ông này và giữ lại mạng sống cho hẳn Nếu như Tố Ninh tự bỏ trốn trong âm thầm thì vẫn còn một tia hy vọng.
Nhưng nếu hẳn bị người khác đưa đi thì nhà họ Lâm của họ tiêu đời rồi.
Nước mắt trên khóe mắt Lâm phu nhân khẽ rơi.
Lâm Linh Nhi vừa mới mất đi đứa con, có thể nói đến tấm khiên chắn lớn nhất cũng đã không còn nữa.