Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 611




“Là ai?” Trong bóng đêm, kiếm của Lý Mặc đã ra khỏi vỏ.

Long vệ khủng hoảng gõ cửa: “Chủ tử, bên ngoài vừa rồi truyền tin đến”

Lý Mặc chậm rãi thu kiếm lại: “Vào đi”

“Trễ như vậy rồi, bên ngoài có tin tức gì?”

Trong lòng Long vệ rất bất an.

Theo giờ giấc bình thường, Lý Mặc đã đi ngủ, trước giờ họ không dám làm phiền bệ hạ sau khi hắn đã đi ngủ.

Đây cũng là lí do sau khi nghe thấy âm thanh, chuông báo động của Lý Mặc vang lên.

Cho dù trong giấc ngủ mơ, hắn cũng duy trì cảnh giác cao độ.

Long vệ đương nhiên biết rõ Lý Mặc đã ngủ say, chỉ là khi nghe tin tức báo đến khó che giấu sự chấn động, vẫn quyết định dù có trễ hơn nữa cũng phải nói với Lý Mặc một tiếng.

“Chủ tử, đêm nay có một người khách đến dịch trạm, chính là tiền chủ soái thủy quân động nam Liên Tư Thành”.

Sắc mặt Lý Mặc khẽ biến.

Ngay cả Long vệ cũng không biết, lúc hắn ta nhắc đến cái tên này, thực ra có nỗi oán hận không thể che giấu.

Liên Tư Thành…Tùng Gia Lĩnh ba năm trước, là người quen cũ của hắn ta.

“Chẳng phải hắn đã bị cách chức trở thành dân thường rồi sao? Tại sao lại đến dịch trạm tìm sứ thần”

“Đây chính là chỗ kì lạ, Liên Tư Thành uống rất nhiều rượu, thoạt nhìn thần trí không quá tỉnh táo. Hơn nữa nhìn thấy sứ thần từ Vinh Dương đến, biểu hiện cực kỳ phẫn nộ. Trong miệng hắn không ngừng nói là Vinh Dương hại hắn mất chức quan”

Khóe mắt Lý Mặc nâng lên: “Hắn đang nói bậy gì vậy? Mấy năm nay Liên gia của hắn ở Thịnh Khang như cá gặp nước, trẫm ở Vinh Dương xa xôi, sao có thể quản được chuyện của hắn.”

Long vệ khó xử đè thấp giọng nói: “Nhưng mà, hắn nhắc đến hộp thiên cơ…nếu thuộc hạ không hiểu sai, Liên Tư Thành là muốn nói, có người tố cáo với Chiêu Vũ đế Liên Tư Thành thông địch phản quốc, đồng thời họ có đầy đủ bằng chứng. Trong hộp thiên cơ ẩn giấu mật hàm thông địch năm đó, cái hộp đó và mật hàm không biết tại sao lại rơi vào tay Chiêu Vũ đế. Cho nên có tội chứng của Liên Tư Thành. Thậm chí hắn ngay cả cơ hội để phản kháng cũng không có, nếu không kiên gia của hắn có quyền khuynh triều dã thế nào, cũng không dám chịu đựng từ bỏ thù hận bị tước đoạt thiên quân vạn mã”

Lý Mặc đột nhiên ngẩng đầu: “Ngươi nói gì! Hộp thiên cơ?”

“Vâng, thuộc hạ cảm thấy rất kì lạ, mới mặc kệ đêm khuya đến làm phiền ngài. Đừng nói là Thịnh Khang, cho dù là ở Vinh Dương, hộp thiên cơ là vật tuyệt mật bậc nhất trong cung, không nên lộ ra ngoài mới phải. Nhưng nếu có thể khiến Liên Tư Thành tâm phục khẩu phục, thứ đó nhất định là thật, thuộc hạ quả thật không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.

Khoảnh khắc này, trong lòng Lý Mặc xẹt qua rất nhiều suy nghĩ.

Hắn hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.

Liên Tư Thành rớt đài, thế mà lại vì mật hàm thông địch giấu trong hộp thiên cơ.

Chuyện này làm sao có thể, hắn nhớ rất rõ ràng, hai bức mật hàm đó sau khi họ chiến bại lần thứ hai đã bị hắn đốt sạch.

Sau chuyện đó hắn còn có chút hối hận vì đã đốt nó đi.

Bởi vì chiến dịch lần thứ hai của Tùng Gia Lĩnh gần như là sự sỉ nhục của hắn, mà sau này Lý Mặc thực ra ý thức được chuyện này rất có thể liên quan đến Liên Tư Thành, người một bước lên mây sau trận chiến đó.

Hắn không có chứng cứ, đồ cũng bị đốt.

Liền trở thành chuyện cũ đã qua.

Rốt cuộc là ai, có thể che trời giấu đất ngụy tạo một hàm khiến Chiêu Vũ để tin tưởng.

Tuy Lý Mặc không phải Chiêu Vũ đế, lại rất rõ ràng, bộ phận tình báo của Thịnh Khang hẳn cũng gần như Vinh Dương.

Đồ vật khả nghi được báo tầng tầng lớp lớp lên trên, trong đó nhất định trải qua thẩm tra hà khắc nghiêm ngặt mới đưa đến tay đế vương.

Nhất định là người trong bộ phận tình báo của họ có chứng cứ xác thực chứng minh vật đó là thật, mới dám dâng lên cho Chiêu Vũ đế.

Nếu không, đối phương cho dù có gan to hơn trời, cũng không dám mưu hại môn đệ quyền thể ngút trời như Liên gia.

Huống hồ Liên Tư Thành là loại người gì, khi đó hắn đang nắm trong tay mười vạn thủy quân đông nam.

Không có bằng chứng thép, đừng nói là cơ quan tình báo, ngay cả hoàng đế cũng không thể động đến hắn.

Vậy rốt cuộc là vì sao, một bức mật hàm đột ngột xuất hiện, còn có…hộp thiên cơ.

Lý Mặc híp mắt, đèn cầy trong phòng phát ra một tiếng tách.