Trà quán Tô Mai, là một trà quán nổi danh trăm năm.
Nghe nói ông chủ đời đầu tiên tên Tô Mai, truyền lại cho các đời sau.
Việc làm ăn đến hôm nay, đã mở hàng chục chuỗi cửa hàng ở trong kinh.
Có thể nói là một trong những nơi tuyệt vời nhất để nghỉ chân, trò chuyện tâm sự trong kinh thành.
Trong nhã gian lầu hai của trà quán Tô Mai trên con đường lớn Đồng Tước buôn bán náo nhiệt nhất, Lâm Linh Nhi đang ngồi và đã uống ly trà thứ ba Ánh mắt nàng ta thỉnh thoảng liếc nhìn đường phố huyên náo nhộn nhịp dưới lầu, đồng thời khóe mắt gắt gao nhìn chăm chăm cánh cửa nhã phòng.
Ngón tay vô tình chạm vào bụng nhỏ và vùng eo uống nước đến mức nhô ra một chút, còn lộ ra chút lo lắng và ảo não.
Ly trà thứ ba rồi, Lâm Linh Nhi nghĩ.
Mộ Dung Bắc Hải rốt cuộc bị chuyện gấp gì làm lỡ dỡ, rõ ràng cố ý hẹn nàng ta ra ngoài rồi mà.
Nàng ta đến như hẹn, nhưng Mộ Dung Bắc Hải đã quá thời gian hẹn một nén nhang rồi!
Với phong độ của Mộ Dung Bắc Hải, hẳn tuyệt đối không phải người sẽ để mặc người †a một bên không lo, cho nên nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Suy nghĩ Lâm Linh Nhi trôi xa, thậm chí còn muốn bảo nha hoàn của mình đến phủ Nguyệt vương để hỏi thăm một tiếng.
Chính vào lúc nàng ta sắp lên tiếng, có người đẩy cửa vào.
Mộ Dung Bắc Hải ngồi trên xe lăn, được thị vệ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc đứng sau hẳn đẩy vào phòng.
Lâm Linh Nhi vội vàng đứng lên hành lễ: “Thần nữ tham kiến Nguyệt vương điện hạ”
Mộ Dung Bắc Hải đánh giá nàng ta một lúc.
Bởi vì vương gia không hề lên tiếng nói miễn lễ, Lâm Linh Nhi không dám cử động Cho nên nàng ta chỉ đành ngại ngùng duy trì tư thế đứng một bên, hơi khụy gối, vô cùng khó chịu.
Chính vào lúc nàng ta không chắc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Mộ Dung Bắc Hải coi như đã lên tiếng: “Ngồi đi, Lâm nhị tiểu thư”
Lâm Linh Nhi xấu hổ ngồi xuống, lại tự tay rót cho hẳn ly trà.
“Lâm nhị tiểu thư đã đến lâu rồi sao?”
“Không lâu” Nàng ta trả lời có chút lúng túng, sau đó lại không nhịn được hỏi: “Điện hạ có chuyện gì làm lỡ thời gian sao? Ban nãy thần nữ còn có chút lo lắng.”
“Không có”
Mộ Dung Bắc Hải nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta: “Bổn vương quên mất cuộc hẹn hôm nay, ngủ quá giờ thôi. Có điều nhìn qua tính tình của Lâm nhị tiểu thư rất tốt, hẳn sẽ không để ý đâu nhỉ”
“Đương nhiên, thần nữ sẽ không để ý”
Lâm Linh Nhi nặn ra nụ cười, trong lòng lại không yên ổn.
Mộ Dung Bắc Hải đây là thái độ gì?
Lễ nào thật sự ghi hận hành vi trước đây của nàng ta, cho nên phát tiết lửa giận lên người “Lâm Linh Nhĩ”?
Đây ngược lại không giống những gì nàng ta dự liệu.
Theo nàng ta thấy, Mộ Dung Bắc Hải là người rất dễ ở chung.
Vĩnh viễn ôn hòa, hiểu lòng người, rõ ràng là đích tử, lại không kiêu căng như những hoàng tử khác.
Trong lòng Lâm Linh Nhi đang nghỉ ngờ, lại nghe thấy Mộ Dung Bắc Hải hỏi: “Nghe nói Lâm nhị tiểu thư muốn gả cho bổn vương?”
Nàng ta nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Mộ Dung Bắc Hải trong ấn tượng không phải người thẳng thắn không cho người ta bậc thang như vậy.
Tại sao lại đột ngột hỏi ra như thế.