Triệu Khương Lan nhướng mày: “Nàng ta đến làm gì?”
*Ban đầu Ngũ vương phi muốn tìm vương phi, quản gia Chu nói ngài không có ở đây nên lại muốn gặp Thảm trắc phi, quản gia Chu bảo trắc phi bị ốm, không tiếp khách, Ngũ vương phi rất tức giận, trước khi đi nói là Thích phu nhân không được khỏe, bảo ngài có rảnh thì về Triệu phủ một chuyến”.
Triệu Khương Lan cười nhạo: “Ngươi tới Triệu phủ một chuyền, nếu mẹ ta không được khoẻ thì bảo người đưa bà ấy đến vương phủ. Bồn cung bị dị ứng trên mặt, mấy ngày nay không gặp người ngoài được, không tiện qua đó”
Người hầu đáp ‘vâng rồi rời đi.
Triệu An Linh dẫn người tới canh Triệu phủ cả buổi, cuối cùng vẫn không thấy được cái bóng của Triệu Khương Lan.
Nàng ta thầm mắng, người phụ nữ đó quá thông minh, không đề mình chịu thiệt chút nào.
Nàng ta đành phải hậm hực đi về, sau đó còn bị Mộ Dung Bắc Quý mắng một trận.
Đến khi màn đêm buông xuống, Mộ Dung Bắc Uyên vẫn chưa về.
Triệu Khương Lan không ngủ được, thầm nghĩ Mộ Dung Bắc Uyên đã ra ngoài từ sáng, giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đầu.
Không biết cả ngày hôm nay đã uống một chén nước, ăn một hạt cơm nào chưa?
Nàng ngồi một mình uống canh nhưng lại nuốt không trôi, cũng không cảm tháy đói bụng, đành đặt đũa xuống. Sở Sở lo lắng: “Ăn ít thế này không tốt cho sức khỏe, buổi tối đi ngủ dạ dày sẽ không thoải mái.”
“Giữ đó đi, tối hâm lại, bổn cung đợi vương gia ăn cùng”
Hai người đang nói thì bên ngoài đột nhiên ồn ào.
Triệu Khương Lan cau mày, có người vào bẩm báo: “Vương phi, Lạc Hương Các bị cháy, ngọn lửa bốc lên rất cao, đốt cháy cả hai căn phòng.”
Sau khi nghe người hầu nói xong, Triệu Khương Lan đứng phắt dậy: “Gì cơ? Trắc phi đầu rỏi, nàng ta có sao không?”
Người hầu khó hiểu nhìn Triệu Khương Lan.
Tại sao vương phí lại quan tâm đến sự sống chết của trắc phi, ngày thường tháy hai người họ như nước với lửa mà?
Triệu Khương Lan không chờ người hầu trả lời mà bước nhanh về phía Lạc Hương Các.
Trên đường đi, nàng gặp được Thảm Hi Nguyệt.
Đáng tiếc không phải Thẩm Hi Nguyệt trong tình trạng an toàn.
Mà là bị người khác bắt cóc.
Người bắt cóc nàng ta là thị vệ trong phủ, bình thường canh gác bên ngoài Lạc Hương Các.
Vốn dĩ Triệu Khương Lan đã cho người theo dõi động tĩnh ở nơi đó, nhưng đám cháy ập đến đột ngột, tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị.
Đến khi tìm được Thảm Hi Nguyệt, nàng ta đã bị gã thị vệ kề dao vào cổ.
Triệu Khương Lan lạnh lùng nhìn bọn chúng.
‘Gã thị vệ đó điên cuồng hét lên: “Tất cả không được làm càn! Thảm trắc phi đang nằm trong tay ta, nếu ta bị sao thì nàng ta cũng đừng hòng sống sót!”
Thẩm Hi Nguyệt sợ hãi bật khóc: “Đừng giết ta, đừng giết ta”
Giả vờ rất thật đấy, nếu đám cháy này không phải do nàng ta đốt thì càng chân thật hơn.
Triệu Khương Lan bình tĩnh nhìn động tác của hai người, ngồi vào cái bàn gần đó.
Nàng ngoắc tay với Sở Sở: “Lấy gói hạt dưa lại đây, phải thêm chút tiêu và muối đáy, hai ngày nay miệng ngọt tới mức không cảm nhận được vị gì rồi này”
‘Gã thị vệ bắt Thẩm Hi Nguyệt bị một nhóm binh lính của vương phủ bao vây kín mít.
‘Gã nhìn Triệu Khương Lan đang cần hạt dưa một cách khó tin: “Người thực sự độc ác vậy à?
Dù gì nàng ta cũng là trắc phi, ngươi là vương phi mà lại không quan tâm các nữ quyến khác trong vương phủ sống hay chết sao?”
Triệu Khương Lan thành thạo nhỏ vỏ hạt dưa ra: “Không quan tâm, cả vương phủ đều biết quan hệ giữa ta và người trong tay ngươi không tốt. Nếu ngươi giết nàng ta, ta còn phải cảm ơn người đấy! Khi nào đến ngày thất đầu của ngươi, ta sẽ đốt thêm chút tiền giấy cho ngươi”