Nghe thấy Mộ Dung Bắc Tô nói như vậy, Chiêu Vũ đế hừ lạnh.
“Chỉ sợ không phải là như vậy đâu. Nghe nói lục hoàng tử là khách quen của lâu Yên Vũ, trẫm lại không biết, ngay cả hoa khôi ở đó cũng vô cùng quen thuộc với con.”
Cảm thấy vị chua sắp tràn ra rồi.
Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Tô hơi thay đổi, nụ cười càng ngày càng miễn cưỡng.
“Con có biết, Hồng Vân đi du thuyền với ai không?”
Nghe Chiêu Vũ để đột nhiên hỏi như vậy, Mộ Dung Bắc Tô kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Không phải nàng ấy đi một mình sao?”
“Còn có một tên đàn ông khác, có lẽ là người trong lòng của nàng ta. Thần vương phi, không phải ngươi cũng quen Hồng Vân sao, người trong lòng nàng ta rốt cuộc là ai, ngươi có biết không?”
Trong lòng Mộ Dung Bắc Tô chua xót, ngẩng đầu nhìn Triệu Khương Lan.
Hắn hoàn toàn không biết chuyện người trong lòng gì đó cả.
Làm sao có thể chứ, cô nương như Hồng Vân, nam tử bình thường có thể xứng với nàng ấy sao!
Triệu Khương Lan không tự chủ nắm chặt tay Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên nắm chặt mười ngón tay của Triệu Khương Lan, mở miệng giải vây cho nàng: “Bẩm phụ hoàng, vương phi quả thật có duyên gặp mặt cô nương Hồng Vân này mấy lần, cái gọi là người trong lòng này, cũng chỉ nghe cô nương Hồng Vân này nhắc đến, nhưng vương phi cũng chưa từng gặp, cho nên không biết thân phận đối phương ra sao.”
Chiêu Vũ để đánh giá Triệu Khương Lan từ trên xuống dưới, Triệu Khương Lan chỉ cảm thấy ánh mắt này vô cùng nặng nề.
Hiện tại nàng chỉ mong có việc gì đó có thể nhanh chóng làm gián đoạn những chuyện này đi, đang nghĩ như vậy, Lưu công công vội vàng đi vào.
“Hoàng thượng, hoàng thượng, vừa có một cái du thuyền cập bến, người bên cạnh nói, cô nương Hồng Vân đã xuống thuyền rồi. Lão nô đã phân phó, đợt lát nữa khi bọn họ đến, sẽ mời người lên.”
Triệu Khương Lan nhăn mày, trong lòng lại tính toán xem người đàn ông bên cạnh nàng ấy là ai.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới Lạ Tước.
Hôm qua cũng không biết có phải Lạ Tước có dính dáng gì với Hồng Vân không.
Nếu như thật sự là La Tước, khi biết là Chiêu Vũ đế, hắn sẽ nguyện ý ra mặt thay nàng ấy sao?
Xuống thuyền, Hồng Vân bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Lạ Tước hỏi nàng ấy: “Làm sao vậy, có chỗ nào không ổn sao.”
“Ca ca, ta không cẩn thận làm rơi lò sưởi tay ở trên du thuyền rồi”
“Hình như thuyền đã rời bến để chở khách mới rồi. Ngày mai ta dẫn muội đi mua lò sưởi tay mới, có được không?”
Hồng Vân nhếch miệng cười: “Đương nhiên là được nha, nhưng mà… Bây giờ đã là ban đêm rồi, trời rất lạnh”
Hai người định đi dạo dọc theo con đường đèn lồng, ai ngờ lại có một người tiến lên phía trước cản đường đi.
La Tước theo bản năng che chở nàng ấy ở phía sau, vẻ mặt lập tức cảnh giác.
Hồng Vân có thể cảm giác được, toàn thân của hắn tràn ngập sát khí.
Nàng ấy làm phượng vệ lâu như vậy rồi, cho tới bây giờ chỉ có nàng ấy đi bảo vệ người khác, đây là lần đầu tiên nàng ấy được người khác bảo vệ như vậy.
Trong lòng nàng ấy cảm thấy ấm áp, càng cảm thấy yên bình hơn.
“Ngươi là ai?”