Nàng nháy mắt ra hiệu cho Hồng Vân, sau đó véo Mộ Dung Bắc Uyên một cái.
“Vương gia, Hồng Vân người ta muốn mời La tướng quân uống trà. Chúng ta đừng ở đây làm chậm trễ thời gian của họ nữa, mau về phủ thôi.”
Mộ Dung Bắc Uyên lập tức hiểu ý nghĩ của Triệu Khương Lan, hắn bật cười liếc nhìn nàng rồi nói lời tạm biệt với La Tước.
Khi bọn họ vừa đi, Hồng Vân thẹn thùng cúi đầu cười: “Không ngờ công tử lại là La tướng quân – chiến thần nổi danh mà ai cũng biết. Tiểu nữ mời qua đường đột rồi, xin tướng quân chở trách”
La Tước nghe giọng nói chầm chậm, nhẹ nhàng của nàng ấy khiến hắn cảm thấy bản thân như đang nghe tiếng suối chảy róc rách, cực kỳ êm tai. La tướng quân ho khan một tiếng: “Không biết cô nương định mời ta uống trà ở đâu?”
Hồng Vân giấu sự ngạc nhiên trong lòng.
Sao La Tước không từ chối mình, thật sự đi uống trà ư?
Nàng ấy đột nhiên tỏ ra vui mừng: “Thật không dám giấu, tiểu nữ chính là bà chủ của lâu Yên Vũ. Công tử gọi ta là Hồng Vân là được rồi. Nếu không chê, mời công tử lên phòng trà ở trên lầu ngồi một lát”
La Tước cũng không phải hòa thượng tu thân dưỡng tính, trước kia hắn đã từng tới lâu Yên Vũ với đồng liêu. Chỉ có điều, lúc trước Lạ Tước không chú ý tới mặt của Hồng Vân.
Trước kia, mỗi lần nàng ấy xuất hiện thì gương mặt đều được che bởi lớp lụa mỏng. Đây là lần đầu tiên Lạ Tước nhìn thấy diện mạo thật sự của hoa khôi. Khó trách Hồng Vân lại là hoa khôi, hắn cảm thấy không yên lòng.
“Tướng quân?”
“Đi thôi.” Hắn lấy lại tinh thần.
Trà Phổ Nhĩ của lâu Yên Vũ rất ngon, tại hạ xin cô nương một chén Phổ Nhĩ vậy?”
Trong xe ngựa, Mộ Dung Bắc Uyên thấy Triệu Khương Lan đan cười ranh mãnh thì không nhịn được hỏi: “Nàng muốn làm mối cho La tướng quân và Hồng Vân như thế à?”.
“Lúc trước, không phải ta lừa phụ hoàng sao, ngộ nhỡ người điều tra được chuyện kia là giả rồi gây khó dễ ta thì sao? Nếu nàng ấy có thể gặp được người mình thích thì đúng là tốt. Lúc này, chàng có thấy khi Hồng Vân nhìn La tướng quân, tại nàng ấy đỏ lên không. Đó không phải động lòng thì là cái gì?”
Mộ Dung Bắc Uyên cười lắc đầu: “Nàng ấy à, làm việc gì cũng tùy tiện. Cặp đôi này không môn đăng hộ đối cho lắm. La Tước có công trạng hiển hách, dù sao cũng là võ tướng có phẩm cấp cao trong triều đình. Nhà họ La lại là gia đình dòng dõi quyền quý, trong nhà hắn còn có một mẹ già, chưa chắc bà ấy đã chịu”.
“Chàng thì biết cái gì, anh hùng mới xứng với mỹ nhân! Nếu La Tước có gia thể bình thường, trong mắt ta, hắn không xứng với Hồng Vân”
Huống chi, nàng ấy cũng chẳng phải nữ nhân phong trần thật sự. Hồng Vân đường đường là người đứng đầu của phượng vệ. Nếu không phải để thu thập tình báo, sao nàng ấy phải ở lại nơi như thế này?
Sao Triệu Khương Lan có thể để người khác nói không hay về thuộc hạ của mình chứ?
Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng dỗ nàng: “Bản vương không có ý xem thường nàng ấy. Nhưng chưa chắc La tướng quân đã là lựa chọn tốt. Nàng đừng quên, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ rời kinh. Sang đầu năm sau, hắn sẽ phải về Thiết Ngô Quân”
Triệu Khương Lan như rơi vào trầm tư. Nàng quyết định hôm nào đó phải đi do thám ý của La Kiều Oanh. Dù sao, La Tước cũng hai mươi mấy tuổi rồi, không thể lúc nào cũng một mình được. Nếu thật sự yêu mà phải chia cách hai nơi thì cũng không phải vấn đề gì lớn, chẳng bao lâu nữa La Kiều Oanh và Phú Sơn cũng sẽ đi tới nơi khác mà.
Trong lâu Yên Vũ, La Tược nhận chén trà: “Cảm ơn”
“Lần này, tướng quân ở Kinh Thành có vẻ lâu. Trước kia, ta chỉ nghe nói về tướng quân chứ chưa từng may mắn gặp mặt”.
La Tước hơi sửng sốt, chẳng biết tại sao lòng hắn lại trầm xuống, sau đó cười cười nói: “Đúng vậy, chẳng bao lâu nữa ta sẽ phải trở về quân doanh”
Hồng Vân nhìn ngón tay đang đặt trên thành chén trà của La Tước, vừa rồi nàng ấy vô tình chạm vào vết chai trên đầu ngón tay hắn. Hồng Vân mím môi, sau đó cả gan hỏi: “Không biết trong nhà tướng quân đã có thê thiếp chưa?”
La Tước không ngờ nàng ấy lại hỏi trực tiếp như vậy, hắn giật mình ngẩng đầu nhìn Hồng Vân chằm chằm.
“Ta chưa có. Gia mẫu từng giục ta rất nhiều lần. Chỉ có điều tại hạ thường xuyên ở biên ải, dù có cưới thê tử thì cũng không thể để nàng ấy đi cùng được, chỉ có thể ở lại đây. Vì thế ta chưa từng nghĩ tới chuyện đó”.
Dường như Hồng Vân cảm thấy tiếc thay cho La Tước: “Như vậy… đúng là đáng tiếc. Nếu cô nương nào có thể may mắn làm bạn bên cạnh anh hùng như La tướng quân thì đúng là có phúc”
Hầu hết của Lạ Tước giật giật: “Cô nương cảm thấy nữ tử có thể ở bên tại hạ là may mắn ư?”
“Đương nhiên rồi!”