Thấy hắn không giống như đang nói đùa, Định Sơn Hầu xấu hổ bỏ đi. Trước khi đi còn khiêng Khê Hà cùng thi thể của lão phu nhân theo cùng. Thẩm Hi Nguyệt vẫn luôn cau chặt mày.
Mặc dù Triệu Khương Lan đã bị người đưa đi giống như những gì nàng ta dự tính, nhưng đột nhiên nàng có một linh cảm.
Dường như mọi chuyện sẽ không xảy ra suôn sẻ như vậy. Nàng ta không nghe được lúc nãy Mộ Dung Bắc Uyên đã nói những gì với Ninh Thần Vương.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt Ninh Thân Vương khó coi đến như vậy, dáng vẻ giống như bị người khác khống chế, chắc sẽ không trừng phạt Triệu Khương Lan thật nặng đầu.
Thẩm Hi Nguyệt quyết định lúc quay về sẽ tìm Mộ Dung Bắc Uyên hỏi rõ ràng, để hắn có thể căn dặn Ninh Thần Vương kỹ càng hơn.
Nhất định không thể buông tha cho ả!
Không ngờ rằng nàng vẫn còn chưa tính toán xong thì đột nhiên có một bàn tay to lớn kéo cổ áo nàng lên.
Thẩm Hi Nguyệt bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Bắc Uyên, người kia lại mang vẻ mặt u ám, không thương tiếc mà lôi cô vào trong.
“Ngươi nói rõ ràng cho bản bương!”. Nhìn thấy bộ dáng hắn nghiêm túc đến như vậy, trong lòng Thẩm Hi Nguyệt rất hoảng loạn.
Nàng lập tức trưng ra vẻ mặt vô cùng đáng thương: “Vương gia đang làm gì vậy, thần thiếp | biết ngài không muốn nhìn thấy Vương phi bị đưa đi, nhưng ngài cũng không thể vì thế mà đến đây làm phiền thân thiết chứ”
Mộ Dung Bắc Uyên hoàn toàn không muốn nghe nàng nói mấy điều vô nghĩa này. Hắn kéo nàng vào phòng rồi đóng sầm cửa lại. Giây tiếp theo hắn liền ném người về phía trước. May mà Thẩm Hi Nguyệt nếu được bàn nên mới không bị ngã xuống đất.
Nàng không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Bắc Uyên, như thể hắn đã làm một điều gì đó mà chắc chắn hắn sẽ không làm.
“Vương gia, người động tay động chân với ta sao?”
“Là nàng làm có phải không?” Mộ Dung Bắc Uyên siết chặt tay, vừa rồi trước mặt mọi người hắn đã muốn nổi nóng rồi.
Nếu không phải nàng ta đã hạ tình cổ với hắn, hắn thậm chí muốn lột sạch vẻ mặt giả dối của nàng.
“Thiếp làm cái gì chứ, thần thiếp nghe không hiểu”
“Không hiểu? Hi Nguyệt, Thẩm Hi Nguyệt, nàng thật sự đúng là trắc phi tốt của ta. Chuyện hôm nay, bổn vương tin chắc là tác phẩm của nàng tạo ra! Những gì Vương Phi nói trước đây đều là sự thật phải không, nàng ấy vốn không biết hoa Minh Huyết là cái gì, Vương phủ đó làm sao có thể có thứ đồ quỷ dị đến như vậy, nếu không phải nàng lén lút trồng thì làm sao mà có được!”.
Thẩm Hi Nguyệt đẫm lệ nhìn hắn, dường như nàng không thể hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
“Vương gia, ngài thay đổi rồi. Trước kia ngài nhất định sẽ đứng về phía thiếp. Từ khi nào ngài | lại hay bênh vực Vương phi vậy, chẳng lẽ tình cảm giữa ngài và thiếp ngần ấy năm cùng không bằng một năm ngài ở bên Vương Phi hay sao!”
Mộ Dung Bắc Uyên đứng trên cao nhìn xuống nàng. Ánh mắt hắn ảm đạm, lạnh lùng, chẳng có chút quyến luyến nào. Thẩm Hi Nguyệt dường như chưa từng quen biết anh. Chẳng lẽ đây mới thật sự là Mộ Dung Bắc Uyên hay sao?
“Một năm qua, những chuyện nàng làm ít lắm sao? Nàng luôn miệng nói ta bênh vực Vương phi không chịu giúp đỡ nàng, bản thân nàng không cảm thấy nực cười lắm sao! Thẩm Hi Nguyệt, ban đầu bổn vương tin tưởng nàng như vậy, nàng thì thế nào, ỷ lại vào sự sủng ái của bổn vương lần này hết lần khác hãm hại, tính kế khiến cho nàng ấy chịu bao nhiêu uất ức.”
“Thiếp không có!”
Mộ Dung Bắc Uyên cúi người thật sát nhìn thẳng vào mắt nàng: “Nàng đã làm gì, trong lòng cũng nên biết rõ. Tại sao bổn vương đối xử tốt với nàng ấy à, là bởi vì nàng ấy hiền lành, ngay thẳng, chưa từng làm hại bổn vương. Bổn vương cũng là sau khi tâm trí tỉnh táo lại mới hiểu rõ được lòng tốt để hiểu được có phải khó khăn thể nào!”
Thẩm Hi Nguyệt căng thẳng nuốt nước bọt, dường như đã ngờ được Mộ Dung Bắc Uyên đã biết chuyện tình cổ rồi.