Sơ Phi định giấu Hồng Vân bên người, dùng chuyện này uy hiếp nhi tử.
Nếu Mộ Dung Bắc Tô thật sự coi trọng nữ nhân này, tất nhiên sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời. Nghe được kế hoạch của Sơ Phi, khóe miệng Triệu Khương Lan giật một cái.
Đây thật sự là mẹ ruột sao, lần trước trong tiệc rượu đồng chí, hôn sự của Mộ Dung Bắc Tô và La Kiều Oanh chính là do bà ta tính toán.
Lúc này bà ta lại muốn bắt Hồng Vân để uy hiếp Mộ Dung Bắc Tô, quả nhiên là có thủ đoạn.
Tuy nhiên, dựa vào sự coi trọng của Mộ Dung Bắc Tô với Hồng Vân, còn tính toán muốn đưa Hồng Vân vào Lục Vương phủ.
Một chiều áp chế này của Sơ Phi e là chắc chắn sẽ có hiệu quả.
Triệu Khương Lan không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: “Tình yêu thương từ mẫu của nương nương đối với Lục điện hạ quả nhiên là cảm động trời đất, chỉ là sức khỏe của Hồng Vân cô nương không tốt, không tiện trong cung ở lâu, chi bằng giấu nàng nơi nào đó ngoài cung, đợi khi việc hôn nhân của Lục điện hạ được định đoạt rồi thả người là được.”
“Không được, nàng ta hiện tại không thể xuất cung, bổn cung nhất định phải tự mình trông coi, đợi chuyện của lão Lục xong rồi mới thả người”.
Khuôn mặt Triệu Khương Lan lộ vẻ hoang mang,”Lẽ nào nương nương muốn giam Hồng Vân cô nương trong cung? Thế nhưng nếu an trí ở trong tâm điện của người thì lúc phụ hoàng tới mà nhìn thấy nàng, e là không được ổn thỏa lắm”
Bỏ qua vấn đề thân phận của nàng không nên xuất hiện trong hậu cung, chỉ với dung mạo này, Sơ Phi cũng tuyệt đối không thể giữ bên người rồi.
Lỡ ra Chiêu Vũ Đế coi trọng nàng ta thì chuyện này quá tức cười rồi.
“Bổn cung vừa nghĩ đến một chỗ. Góc tây bắc của Chu Vân Cung gần như không có người qua lại, chi bằng trước tiên giấu nàng ta ở đó. Nếu ở ngoài cung, không chừng lão Lục sẽ có thể truy ra được, nhưng ở trong lãnh cung thì không như vậy, hắn nhất định sẽ không nghĩ tới người được giấu ở nơi đó”.
Triệu Khương Lan thực sự bội phục trí tuệ của Sơ Phi rồi.
Đúng vậy, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, dù là ai cũng sẽ không rảnh rỗi đến mức chạy tới lãnh cung.
Sơ Phi có thể phải người giám thị, nắm tất cả trong lòng bàn tay mình.
Triệu Khương Lan có chút chần chừ, đang nghĩ xem có nên khuyên nữa hay không thì thấy Hồng Vân mơ mơ màng màng tỉnh lai.
Sơ Phi lạnh nhạt nhìn nàng ta một cái: “Bổn cung không cần mạng của ngươi, chỉ là trước khi Lục điện hạ đính hôn, để cho người ở lãnh cung một thời gian ngắn. Khi thời cơ chín muồi sẽ để cho ngươi đi”.
Hồng Vân đáp ứng một tiếng: “Tiểu nhân lĩnh mệnh, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho nương nương” Nàng ta nếu đã bằng lòng thì tức là trong lòng đã nắm chắc.
Cộng thêm với những gì Triệu Khương Lan, trong cung cũng có ảnh tử của Phượng vệ, Hồng Vân cũng thân mang tuyệt kỹ, nhất định sẽ không gặp nguy hiểm,
Nàng liền yên tâm, chốc lát liền cáo từ Sở Phi.
Chu Vân Cung cũng không phải lãnh cung để đó không dùng.
Bên trong đã có một vị tiểu chủ, vị tiểu chủ này rất nhiều người không nhớ.
Là tài tử mấy trước được tuyển tú vào cung, không biết phạm phải chuyện gì, nghe nói còn chưa được sủng ái đã bị biếm vào lãnh cung rồi.
Thảm nhất là, nàng ta rất nhanh rơi vào trạng thái thần trí không rõ ràng, triệt để phát điên.
Ma ma tuân lệnh Sơ Phi sắp xếp Hồng Vân vào ở đó cũng không làm khó Hồng Vân.
Bà ta còn rất khách khí với Hồng Vân: “Cô nương chịu khó ở căn phòng này, một ngày ba bữa tự có người mang tới, thay giặt quần áo cũng có người chuẩn bị giúp cô nương. Sát vách tuy có một vị chủ tử, đầu óc không được ổn, nhưng cũng không tranh cãi ầm ĩ gì, là một người yên lặng, chắc chắn sẽ không quấy rầy cô nương, cô cứ yên tâm ở đây một thời gian là được.”
Hồng Vân cũng thản nhiên: “Ma ma yên tâm, ta nhất định sẽ yên tâm ở lại đây, không ra khỏi nơi này nửa bước, sẽ không gây phiền toái cho nương nương”
Thấy đối phương hiểu chuyện như vậy, ma ma đương nhiên rất vui vẻ, lại thật lòng thật dạ khen nàng ta vài câu rồi mới rời đi. Đám người vừa đi, liền có một tiểu cung nữ phóng vào.
“Cô nương! Bên ngoài có một hộ vệ trông coi, Sơ Phi nhất định không ngờ người biết võ công, nên không sắp xếp người đề phòng”
Hồng Vân ừ một tiếng: “Vương phi nói thế nào?”
“Ý của Vương phi là nếu người đối với Lục điện hạ không có tình yêu nam nữ thì có thể ở lại đây. Nếu có cảm tình thì nàng sẽ tìm cách để người đào thoát”