Quả nhiên tới gần liền nhìn đấy đa số khách đều là đàn ông, chỉ có duy nhất một người phụ nữ đứng vào hàng.
Nàng phe phẩy cây quạt, cảm thấy có chút buồn cười, xem ra có rất nhiều đàn ông trong kinh thành tốn. không ít tâm tư để lấy lòng cho phu nhân vui vẻ.
Người đàn ông đứng trước nàng xem ta có chút nhàm chán liền tìm người tám chuyện. Hắn ta nhìn thấy Triệu Khương Lan có phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ thiếu niên, nhịn không được mà hỏi.
“Tiểu huynh đệ nhìn qua chắc chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trong nhà đã cưới vợ rồi sao? Không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi mà đã biết thương người như vậy, chắc hẳn người và thê tử ở nhà rất ân ái nhỉ?
Triệu Khương Lan bỗng nhiên nhớ tới lúc trước nói đùa với Mộ Dung Bắc Uyên rằng hắn là mỹ nhân, lúc ấy nàng thật sự phải dỗ rất lâu hắn mới chịu buông tha cho nàng. | Hôm nay lại nghe người này nói vậy, nhịn không được mà bật cười. “Đúng vậy, phu nhân nhà ta rất đẹp, ăn chút điểm tâm dưỡng da này là thích hợp nhất.” Dịch Chân nghe thấy câu này, suýt chút nữa sặc nước bọt mà chết.
Vương phi đúng là cái gì cũng dám nói, nàng không sợ thần vương điện hạ nghe được lời này sẽ tức giận đến nỗi ngồi dựng lên sao.
Xếp hàng một lúc, Triệu Khương Lan đột nhiên cảm thấy ngực khó chịu, không khỏi ngẩng đầu nhìn sắc |trời.
Trời hôm nay vốn dĩ nhiều mây, từng tầng mây dày đặc,
Lúc này lại càng thêm âm u, mây đen ngùn ngụt kéo tới, như thể ở ngay trên đỉnh đầu, chèn ép người ta không thở nổi.
Dịch Chân nhìn thấy vẻ mặt nàng có chút kỳ lạ, quan tâm hỏi: “Công tử làm sao vậy? Lẽ nào thấy không thoải mái?” Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Triệu Khương Lan ho khan vài tiếng, khẽ nhíu mày. Nàng thân là người chữa bệnh, luôn đặc biệt chú trọng tới thân thể mình. Trời lạnh luôn luôn giữ ấm, tuyệt đối không để cơ thể nhiễm phong hàn, Nhưng hôm nay đột nhiên lại thấy khó chịu như vậy, khiến nàng không khỏi có chút nghi hoặc. “Hay là quay về trước đi.” Triệu Khương Lan lắc đầu: “Đợi thêm một lát đi, phía trước chỉ còn sáu bảy người, cũng nhanh thôi”. Lại đợi thêm một lát. Triệu Khương Lan cảm thấy trên mặt có một mảnh ướt át lạnh lẽo. Nàng vừa ngước mắt đã thấy bầu trời bắt đầu xuất hiện vài bông tuyết. Chẳng trách sắc trời lại khó coi như vậy, không ngờ lại là trận tuyết đầu mùa của mùa đông năm nay.
Vất vả lắm mới mua được mấy hộp điểm tâm, tâm trạng Triệu Khương Lan cũng tốt hơn một chút, sự khó chịu trong lồng ngực cũng giảm đi.
Bởi vì không mang ô nên khi nàng trở về vương phủ, trên đầu và vai vẫn còn vương một lớp tuyết mỏng. Nha hoàn vội vàng giúp nàng lau rửa người, phòng ngừa bị nhiễm phong hàn,
Nhưng điểm tâm trong tay Triệu Khương Lan vừa mới ra lò, tốt nhất là không nên chậm trễ, ăn lúc còn nóng mới ngon, vì vậy vội vàng chạy tới tẩm viện của Mộ Dung Bắc Uyên.
Triệu Khương Lan chạy rất nhanh, không hề chú ý tới trong sân, ngoại trừ nha hoàn của Mộ Bắc Uyên còn có hai nha hoàn bên cạnh Thẩm Hi Nguyệt nữa.
| Người trong viện của Mộ Dung Bắc Uyên vừa thấy nàng, vừa định đi thông báo cho bên trong một tiếng rằng vương phi đã tới.
Ai ngờ lại bị người bên cạnh Thẩm Hi Nguyệt kéo đi, lắc đầu ý bảo không cần. Triệu Khương Lan không chú ý tới động tác này, lập tức đi vào bên trong. Mới vừa đi tới cửa đã nghe thấy âm thanh khóc nức nở. Sau đó, nàng nhìn xuyên qua khe cửa, nhìn thấy Thẩm Hi Nguyệt ngồi trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên. Hai tay nàng ta ôm chặt lấy hắn, khóc lóc trông vô cùng đáng thương.
- ---------------------------