Bởi vì Mai Hương còn bị trọng thương, Triệu Khương Lan không đành lòng để nàng ta bận rộn nên đành dẫn theo Dịch Chân đi tới lâu Yên Vũ.
Dịch Chân nhìn thấy Triệu Khương Nam toàn thân mặc đồ nam có chút bất đắc dĩ.
“Vương phi, sao người lại thích tới mấy nơi như vậy, miệng vết thương của người còn chưa khỏi hẳn, có thể tạm dừng chút không?”
Triệu Khương Lan cũng rất bất đắc dĩ, hắn ta cho rằng nàng muốn tới đó sao. Ai mà biết được phượng vệ sẽ đặt đại bản doanh ở nơi đó chứ. Bởi vì Mai Hương đã truyền tin tốt tới trước, đương nhiên có người tới tiếp đãi Triệu Khương Lan đi lên.
Dịch Chân tuy rằng không có hứng thú với chuyện này nhưng vì lo lắng cho an nguy của Triệu Khương Lan nên muốn đi theo.
Có điều Triệu Khương Lan lại chặn hắn ta lại, chỉ bảo hắn ta ở dưới lầu nghe khúc, để một mình nàng đi lên lầu.
Đợi Dịch Chân đi rồi, người tới bèn cung kính nói: “Chủ thượng, cô nương ở trong nhà phòng chờ ngài, có cả mấy đại đường chủ của phượng vệ ở kinh đô cũng tới rồi”
Triệu Khương Lan ừm một tiếng, đẩy cửa nhà phòng ra. Người cầm đầu ngồi bên trong không ngờ lại là Hồng Mạt. Nàng có chút kinh ngạc nhướng mày, đóng cửa phòng lại cẩn thận. Mấy người lập tức đứng lên, vẻ mặt kích động nhìn nàng. Ánh mắt Hồng Vân có chút phức tạp: “Vương phi, người, thật sự là... hoàng hậu nương nương sao?” Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Nữ tử áo tím từng ra tay ở khách điểm lần trước tiếp lời: “Sẽ không sai đâu, chủ thượng có thể sử dụng chim thú, càng hiểu rõ tình hình của phượng vệ chúng ta, có thể làm được, chỉ có nàng mà thôi.”
Hồng Vân không phải là không tin.
Chỉ là nếu nàng ấy biết Thần Phi nương nương vẫn luôn quen biết từ trước đến nay đã từng là hoàng hậu nương nương, nàng ấy nhất định sẽ không sợ xuất như vậy.
“Thuộc hạ Hồng Vân, là bát đại đường chủ của kinh thành Thịnh Khang, tham kiến chủ thượng!” Triệu Khương Lan phất tay, ý bảo họ ngồi xuống.
Nàng có chút buồn cười nhìn Hồng Vân: “Không ngờ hoa khôi nổi tiếng kinh thành của lâu Yên Vũ lại là phượng vệ của Vinh Dương?”.
| Hồng Vân thẹn thùng cười nói: “Lúc trước là do thuộc hạ không nhận ra chủ thượng thôi, mong chủ thượng thứ tội”.
“Không sao, nếu như người nhận ra bổn cung thì mới có chuyện đấy”. Lần này có mấy đường chủ tới, mà phượng vệ thật sự bố trí ở kinh thành còn nhiều hơn.
Xưa nay Vinh Dương đều xem Thịnh Khang là kẻ thù, ở đô thành Thịnh Khang, đương nhiên sẽ không nương tay.
Dựa theo lời Hồng Vân nói, ngay cả hoàng cung của Thịnh Khang, phượng vệ cũng có thể sắp xếp người tiến vào.
Những việc quan trọng khác đều có sắp xếp, tuy rằng đều không tính là nhân vật mấu chốt nhưng kiểu hỏi thăm tin tức linh tinh thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Mà các nàng ở Thịnh Khang làm các nghề rất phong phú, vốn dĩ nhóm phượng vệ đầu tiên chính là Triệu Khương Lan huấn luyện ra ở Vinh Dương.
Kiếp trước khi nàng còn sống cũng chuyển không ít việc kinh doanh tới đây, khiến cho phượng vệ phát triển càng lớn mạnh.
Bây giờ xem ra, không biết các nàng đã mở rộng hơn bao nhiêu lần rồi.
Hồng Vân nhịn không được hỏi: “Chủ thượng, người định định cư ở Thịnh Khang sao? Nhưng từ sau khi người qua đời, Vị Ương cung đã bị bỏ trống, tuy rằng lúc đó đích thân bạn chết cho người nhưng bệ hạ không hề muốn như vậy. Chúng thuộc hạ đều cho rằng, bệ hạ vẫn luôn nhớ mãi không quên người, người thật sự không muốn quay về sao?”
“Càn khôn cách biển, bổn cung nếu đã giao mạng mình cho hắn, coi như là ân đức hắn tu luyện nhiều năm mà có. Từ nay về sau, giữa bổn cung và bệ hạ, không ai nợ ai nữa”.
Nàng nhàn nhạt nói: “Hắn mặc kệ các người ở kinh thành, đơn giản cũng vì muốn mượn thể lực của Phượng Thế để điều tra thực tế ở Thịnh Khang bất cứ lúc nào. Nhưng các người là người của ra, không phải người của bệ hạ. Sau này phải hầu hạ ai, hy vọng các người hiểu rõ. Nếu còn truyền tin cho Vinh Dương, chỉ cần nói những chuyện không có liên quan, những chuyện làm lay động căn cơ, tuyệt đối không được để bên đó biết.
- ---------------------------