Hắn vì thế mà bực bội với nàng, hai người đều tức giận không vui.
Không ngờ chuyện cách đây lâu như vậy mà Triệu Khương Lan vẫn còn nhớ rõ ràng như thế.
Có thể thấy được vị vương phi này máu ghen cũng không hề nhỏ.
Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên cảm thấy buồn cười, nhưng lúc này vẫn phải làm ra vẻ đứng đán nói: “Thôi thôi, vương phi muốn ở lại thì cứ ở lại đi, nàng đã không ăn gì cả ngày nay rồi, ăn nhiều chút đi.”
Nghe thấy hắn nói vậy, Triệu Khương Lan nhìn bát cháo trong tay mình.
“Huynh có đói không, ta bón cho huynh ăn một chút nhé?”.
Nói rồi, nàng dùng chiếc muỗng nhỏ múc một thìa cháo đưa tới miệng Mộ Dung Bắc Uyên.
Thẩm Hi Nguyệt như thấy quỷ, vội vàng che miệng lại: “Vương phi! Cái muỗng này có phải vừa rồi người đã dùng qua rồi không, bẩn như vậy rồi sao có thể cho vương gia dùng được chứ! Thân thể vương gia quý giá, tuyệt đối sẽ không.”
Nàng ta còn chưa nói hết câu đã vội tự mình câm miệng lại.
Bởi vì Thẩm Hi Nguyệt kinh hãi nhìn Mộ Dung Bắc Uyên nuốt thìa cháo kia xuống.
Dường như hắn không chút để ý tới vấn đề Thẩm Hi Nguyệt nói, vẻ mặt lại coi như là lẽ đương nhiên.
Thật ra cả Triệu Khương Lan cũng có chút sững sờ.
Vừa rồi động tác của nàng là theo bản năng, hoàn toàn không phải thật sự muốn Mộ Dung Bắc Uyên ăn phải nước miếng của mình.
Vốn dĩ nghe Thẩm Hi Nguyệt nói xong, nàng chuẩn bị đứng lên chuẩn bị một bát khác rồi.
Thế nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lại ăn một cách tự nhiên khiến trong lòng Triệu Khương Lan khẽ xao động.
Xem ra hắn hoàn toàn không ghét bỏ nàng.
Như mọi người đều nói, đã là vợ chồng thì có cái gì phải ngại chứ.
Triệu Khương Lan nhịn không được lại múc cho Mộ Dung Bắc Uyên một muỗng nữa: “Thế nào, mùi vị thế nào?”
“Cũng không tệ lắm”
Nghe hắn nói vậy, Triệu Lan Khương Lan cũng ăn một muỗng, tấm tắc tán thành.
“Đầu bếp trong phú thật là giỏi, món ăn thanh tịnh thế này mà cũng có thể nấu ra được hương vị đặc sắc như thế, có thể thấy tay nghề rất tinh vi. Nên được thưởng”
Hắn dung túng nở nụ cười: “Nếu như nàng thích thì ban thưởng, những chuyện như thế này trong phủ không phải đều do nàng quyết định sao”
Thấy dáng vẻ quấn quýt của bọn họ, Thẩm Hi Nguyệt quả thật tức muốn thổ huyết.
Mộ Dung Bắc Uyên điên rồi sao!
Rõ ràng hắn là một người hay để ý như vậy, bình thường có ai gắp thức ăn cho hắn, hắn cũng cảm thấy ghét bỏ.
Cho nên từ nhỏ tới lớn, rất ít người dám gắp thức ăn cho Mộ Dung Bắc Uyên lúc ăn cơm.
Thế mà không ngờ hắn lại dùng chung một chiếc thìa với Triệu Khương Lan, hai người họ đã thân mật tới mức này rồi sao!
Tuy rằng không yêu hắn nhưng Thẩm Hi Nguyệt lại có một cảm giác chiếm hữu khó hình dụng đối với Mộ Dung Bắc Uyên.
Một người từ trước tới nay đều thuộc về nàng ta, người đàn ông luôn đứng bên cạnh nang ta bây giờ lại hướng về người khác, nàng ta không thể nào chấp nhận nổi.
Triệu Khương Lan như sự nhớ ra còn có Thẩm Hi Nguyệt đứng bên cạnh, lười nhác nhìn nàng ta một cái: “Trắc phi, sao còn đứng đó mãi, ở đó có cái ghế kia, mau ngồi xuống đi”
Giọng điệu này là cho rằng nàng ta là khách tới chơi sao!
Thẩm Hi Nguyệt cố gắng chịu đựng ngồi lại một lúc, trơ mắt nhìn bọn họ cùng nhau ăn hết bát cháo.
Triệu Khương Lan duỗi tay ra đặt lên trán hẳn xem xét.
Nhưng bởi vì sốt nhẹ, chỉ dựa vào độ ẩm trên bàn tay thì khó mà có thể cảm nhận chuẩn xác được.
Nàng lại cúi người xuống, đơn giản áp trán mình vào trán Mộ Dung Bắc Uyên.
Một lúc lâu sau mới rời khỏi hắn: “Nhiệt độ vẫn còn hơi cao, trước khi ngủ uống một chút thuốc hạ sốt, ngày mai chắc hẳn sẽ đỡ hơn”
Thẩm Hi Nguyệt đã sắp vò nát chiếc khăn nắm trong tay.
Triệu Khương Lan sao có thể làm ra động tác như vậy trước mặt nàng ta chứ! Xem nàng ta là người chết rồi sao!
- ---------------------------