Đáy lòng Triệu Khương Lan dâng lên hối hận.
Lúc ấy nếu không phải nàng thấy bầy sói muốn lọt vào thì có phải Mộ Dung Bắc Uyển sẽ không theo nàng vào viện không?
Chỉ là khi ấy nàng cho rằng mình có thể khống chế được tình huống kia. Nàng khổ sở gục đầu xuống, đều do nàng quá kiêu ngạo tự cho mình là đúng. “Mộ Dung Bắc Uyển? Mộ Dung Bắc Uyển!”
Triệu Khương Lan nhẹ nhàng gọi tên hắn, lại không hiểu sao bây giờ gọi lên cái tên này thoáng… mang chút nỉ non, quyến luyến.
Đây không phải lần đầu hắn cứu nàng khỏi nước sôi lửa bỏng.
Nàng sống hai đời, tự nhận đã trải qua quá nhiều trường hợp liên quan đến sinh tử.
Nhưng tính ra trừ Mộ Dung Bắc Uyển, rất ít người có thể không màng bản thân mà che chở nàng, để nàng tránh ở phía sau.
Cho dù là kiếp trước, Lý Mặc từng nói yêu nàng đến tận xương tủy, lúc mấu chốt hắn ta lại vẫn vì giang sơn mà bạn cho nàng cái chết.
“Mộ Dung Bắc Uyển, ta không đáng để chàng tốt với ta như thế!” Triệu Khương Lan nhỏ giọng thì thào.
Nàng chẳng qua là một linh hồn ký sinh trong thân thể thê tử của hắn mà thôi, thực tế nàng chính là hoàng hậu nước khác.
Cách ngàn núi vạn sông, từ địch quốc hồi sinh trở lại nhân gian.
Nàng cho rằng còn sống đã là ước muốn xa vời rồi.
Sao nàng dám muốn càng nhiều! Trở thành thê tử của hắn, nàng vẫn luôn thấp thỏm không yên sinh sống cùng hắn. Nàng thậm chí không hề nghĩ tới bạch đầu giai lão, hoặc là tình yêu độc nhất không thay đổi. Trái tim vốn lặng như nước, muốn khiến nó gợn sóng thật là khó khăn. . Truyện Teen Hay
Triệu Khương Lan lẳng lặng ôm hắn, nhắm hai mắt lại.
Ngoài khách điếm, một người giơ roi giục ngựa, nhanh chóng phi tới gần.
Nàng ta nhìn biển hiệu khách điếm, lập tức kéo cương ngựa dừng lại.
Người này chính là Mai Hương vừa thoát thân chạy tới.
Tiểu Nhị thấy người tới thì lập tức tiến lên đón: “Khách quan, ngài muốn nghỉ chân sao?”
“Tiểu nhị đâu? Ta muốn hỏi thăm một chút. Người có thấy một nam một nữ, à không… hai nam tử đến đây không? Bọn họ cùng cưỡi một con ngựa trắng, một trong hai vị bị trọng thương, bọn họ có trọ lại chỗ ngươi không?”
Nghe nàng ta hỏi xong, tiểu nhị thoáng do dự. Khi nãy vị công tử kia đã dặn dò, không được báo cho người ngoài tung tích của bọn họ. Nhưng công tử ấy chỉ nói không được nói cho người mặc đồ đen biết. Mà người này là một cô nương, ăn mặc cũng rực rỡ, trông như tiểu thư nhà giàu vậy. Thân phận cô nương này chắc không phải người xấu trong miệng vị công tử kia đâu.
Mai Hương thấy hắn ta chần chờ thì trong lòng cũng đoán được cái gì.
“Tiểu nhị, có phải vị kia dặn ngươi không được tiết lộ tung tích bọn họ không? Ngươi yên tâm, ta là nha hoàn của hai vị công tử kia, ta sẽ không hại bọn họ.”
Tiểu nhị nghe xong thì tin hơn nửa.
Nếu bọn họ thật là kẻ thù thì chắc không đến mức phải một cô nương đến chứ.
Cô nương này tay nhỏ chân gầy, có thể giết nổi ai.
Tiểu nhị nhỏ giọng nói: “Hai vị khách quý tại phòng chữ Thiên nhất hào trên lầu. Để tiểu nhân dẫn đường cho cô nương”
Đến cửa, Mai Hương nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Ánh mắt Triệu Khương Lan bên trong lóe lên, vô thức nắm lấy bội kiếm của Mộ Dung Bắc Uyển.
Nhưng ngay sau đó, tiếng của Mai Hương vang lên bên kia cửa: “Công tử, là nô tỳ đến tìm hai người, nô tỳ có thể vào không?”
Triệu Khương Lan thở phào nhẹ nhõm: “Mai Hương à? Vào đi!”