Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 234




Thân là vợ thì việc chăm sóc chồng là lẽ thường tình.

Thế nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Mộ Dung Bắc Uyên làm cho Triệu Khương Lan không thể không nghĩ đến đêm hôm đó, hắn đã đem nàng ăn tươi nuốt sống làm cho nàng vô cùng đau đớn.

Triệu Khương Lan cả người không khỏi run lên, cau mày và im lặng không nói gì.

Mộ Dung Bắc Uyên lập tức tỉnh táo, lần trước hắn giống như một tên khốn vậy cho nên có lẽ nàng cần có thời gian để quên đi chuyện lần đó.

Không việc gì mà phải gấp gáp như vậy!

Như là để trừng phạt ý nghĩ xấu xa đó, đột nhiên ngực của hắn truyền đến một cơn đau nhức.

Hắn không còn chút sức lực nào, liền tựa trán lên trên vai của nàng, cầm tay nàng, sau đó yếu ớt mà nói: "Lại đau nữa."

Bàn tay của Triệu Khương Lan bị hắn tay nắm chặt đưa lên trái tim hắn.

Ở nơi đó tiết tấu sôi động, thình thịch thình thịch.

"Lần trước khi chúng ta cái đó có đau không?"

Mộ Dung Bắc Uyên đầu tiên là gật đầu, sau đó thì lại lắc đầu nói: "Thực ra là cũng có đau, chỉ có điều không phải là đau từng cơn như thế này, mà là loại dày vò như bị lửa đốt."

"Là do ta sợ nàng bị bọn chúng lợi dụng, hơn nữa ta cũng rất sợ nàng động tâm với lũ thổ phỉ đó, cho nên ta mới ghen tị"

Triệu Khương Lan chưa từng nghĩ rằng Mộ Dung Bắc Uyên sẽ có ngày nói những lời này với nàng.

Ghen tị sao? Một người là con cưng của thiên tử thế nhưng lại đi ghen tị với một đám đồ đệ liều mạng hay sao?

Nàng vô cùng kinh ngạc sau đó thì lại bật cười, nói: "Huynh ở đó nghĩ linh tinh cái gì thế hả, huynh là phu quân của ta, hơn nữa lại là người có thân phận cao quý, làm sao mà bọn họ có thể so sánh được với huynh chứ."

"Nhưng ta lại không thể đoán được chính xác là nàng đang nghĩ cái gì"

Mộ Dung Bắc Uyên vuốt ve lên mái tóc đen của nàng, chóp mũi đặt trên đó khịt khịt một chút.

Mùi hương này làm cho hắn thực sự rất khổ sở, nhưng hắn phải bắt bản thân chịu đựng, sau đó nhìn nàng với ánh mắt nghiêm túc hơn.

"Mấy tháng trước, ta vô tâm với nàng bởi vì ta biết việc nàng thực sự yêu ta nên mới muốn gả cho ta. Thế nhưng hôm nay, nàng đã không còn phải là người mà ta từng biết nữa rồi, tâm ý của nàng ta thực sự không thể nào đoán được."

Mộ Dung Bắc Uyên ôm chặt lấy thắt lưng nàng, không biết là bởi vì đau hay là bởi vì vẫn không thể nào khống chế được lòng tham của mình.

Hắn ôm nàng rất chặt, như là muốn đem nàng hòa vào làm một.

"Khương Lan, trước kia là ta không tốt với nàng, ta sẽ thay đổi mà. Ta biết nàng rất yêu thích mọi người, Tam ca cũng vậy mà Tiểu Dương cũng thế, đối với nàng mà nói thì bọn họ đều là những người thân cận, thế nhưng trong lòng ta có đôi lúc lại không nỡ. Không thể nào trách người khác được cho nên chỉ có thể trách chính bản thân mình mà thôi. Ai bảo ta không ra dáng một người chồng chứ, chung quy lại khiến cho nàng nổi giận."

Triệu Khương Lan một bên thay hắn xoa chỗ đau, một mặt trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi: "Vậy, vương gia đang thích thiếp sao?"

“Đúng, ta thích nàng, nếu như không nhìn thấy nàng khiến cho cả người ta cảm thấy bứt rứt."

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn: "Không xong rồi, tình cổ lại ở bên trong khống chế tình cảm của ta đối với nàng, chết tiệt."

Lúc này nàng ở trong thế dở khóc dở cười, chỉ có thể ngắt lời làm cho hắn phân tán sự chú ý: "Huynh không chỉ không hề chu đáo mà tính tình lại còn rất dở. Huynh chỉ biết hung dữ với ta"

"Lần sau nếu như ta còn hung dữ với nàng, nàng cứ việc đánh ta."

Triệu Khương Lan oán trách nói: "Vậy coi như là hết rồi, ngài chính là vương gia, thân thể đáng giá ngàn vàng, nếu như bị ta đánh thường thì phải làm thế nào đây"

"Ta tha tội cho nàng" Hắn nói xong quay sang hôn lấy môi nàng.

Bởi vì đau cho nên lông mi của hắn nhẹ nhàng run lên.

Triệu Khương Lan ngăn cản động tác của hắn: "Không muốn sống nữa sao? Nếu như đau đến ngất đi thì phải làm sao chứ?"

"Có trở thành ma vì hoa mẫu đơn cũng xứng đáng"

Mộ Dung Bắc Uyên hôn lên tay nàng, chỉ còn có thể cười với nàng một cái: "Thế nhưng cũng không thể nào sánh được với vương phi của bản vương."

"Ngài thật sự là..." Đến đây nàng thực sự tin chắc rằng hắn ta không những là không muốn sống, hơn nữa còn không biết hai chữ xấu hổ được viết như thế nào.

Hứa Hy Viên đúng là đã bị vẻ đẹp của hắn ta mê hoặc, nghĩ đến đó Triệu

Khương Lan rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà chậm rãi hôn lên môi hắn một cái.

Bởi vì thẹn thùng cho nên vừa muốn né tránh, đầu của nàng đã bị hắn đè xuống.

Hơi thở của hắn vô cùng lôi cuốn, làm cho cả bầu không khí đều tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng.

Thả mình triền miên vào trong đó, nói chung là mọi thứ gần như vậy.