Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 232




Khê Hà các ngày càng cảm thấy hài lòng hơn.

Mộ Dung Bắc Uyên mặc dù nói đối xử rất tốt với Thẩm Hi Nguyệt, nhưng lại luôn có thái độ thờ ơ với nàng ta, cho nên mỗi lần nhìn thấy hắn, Khê Hà đều rất sợ.

Hiếm khi nhận được một lời khen ngợi như vậy, khóe miệng của nàng ta đã không giáng xuống được.

Ai mà biết Mộ Dung Bắc Uyên bỗng dưng nói: "Nhưng mà Khê Hà, ngươi bây giờ không cần phải ngưỡng mộ Hồng Mai nữa. Cơ hội tốt như vậy, bổn vương suy nghĩ kỹ càng, vẫn là không nên để cho người không biết điều đi.

Ngươi hiểu chuyện hơn nàng ta, sau này ở Định Sơn Hầu Phủ cũng có thể tuân thủ quy tắc, sẽ không khiến Thần Vương Phủ mất mặt"

Khê Hà trợn to đôi mắt, còn cho rằng mình đã nghe lầm: "Vương, vương gia, lời này của ngài là có ý gì?"

"Từ nay về sau, ngươi chính là Hồng Mai. Ngày mai, ngươi gả đi, giá y bổn vương đã ra lệnh cho Chu quân sự để chuẩn bị rồi, nhất định sẽ để cho người xuất môn trong vinh quang."

Thẩm Hi Nguyệt cũng không thể ngồi yên được nữa, sắc mặt tái nhợt nhìn hắn: "Vương gia! Cái này, việc tự ý đổi người này chính là tội khi quân, nếu như để hoàng thượng biết được, chẳng phải ngài."

"Phụ hoàng đã đồng ý rồi. Hơn nữa, cái tên mới này cũng là do hoàng

thượng ban. Hồng Mai, nhớ kỹ, sau này đây sẽ chính là tên của ngươi."

Khê Hà không thể chống đỡ được nữa, cái chân nhỏ liền mềm nhũn ra ngã trên mặt đất, nhếch nhác bò qua nắm lấy vạt áo của Mộ Dung Bắc Uyên.

"Vương gia, vương gia tha mạng! Nô tỳ chỉ muốn ở bên cạnh trắc phi không muốn đi đâu. Vị tiểu hầu gia đó hoàn toàn không thích nô tỳ, tới Hầu phủ bọn họ cũng sẽ không thừa nhận!"

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng ta với vẻ trịch thượng.

Hắn ngồi dựa vào ghế, toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra vẻ không đếm xỉa tới, như thể chỉ là đang thảo luận với bọn họ về chuyện nắng mưa hôm nay.

"Ngươi yên tâm. Một khi nghi thức thành hôn kết thúc, người đã là người của Định Sơn Hầu Phủ. Bọn họ không nhận cũng phải nhận, tuyệt đối không

bao giờ dám nói từ "không"

Khê Hà mạnh mẽ khẩu đầu: "Nô tỳ không muốn gả, nô tỳ chỉ muốn ở lại vương phủ. Cầu xin ngài, Vương gia, ngài đừng bắt nô tỳ phải thành hôn với một người đã chết!"

"Sợ như vậy sao? Nhưng người rõ ràng đã nói, đây là một chuyện rất tốt mà. Không lẽ trước đó người đã nói dối bổn vương sao?"

Khê Hà không dám nói gì, chỉ có thể hơi run lên.

Thẩm Hi Nguyệt lập tức đỏ hoe đôi mắt: "Vương gia, không phải nói chuyện hôn sự này không tốt, chỉ là thần thiếp thực sự không nỡ rời xa Khê Hà. Thần thiếp và Khê Hà chủ tớ tình thâm. Nếu như sau này thần thiếp không có nàng ta chăm sóc, chỉ sợ là ăn không ngon ngủ không yên. "

Mộ Dung Bắc Uyên ánh mắt dịu dàng nhìn nàng ta: " Hi Nguyệt, chẳng phải nàng luôn biết chia sẻ lo lắng cho bổn vương nhất sao? Sao bây giờ lại không làm được? Khế ước bán thân của nàng ta ở vương phủ, là chết là sống, bổn vương nói là xong. Ngày mai, nếu như nàng ta thành hôn, khế ước bán thân sẽ bị đốt. Bổn vương sẽ chuẩn bị một phần của hồi môn cho nàngTừ nay về sau, nàng ta chính là người của Định Sơn Hầu Phủ. Nếu như kháng lệnh..."Ánh mắt của hắn quét qua Khê Hà, người phía đang cúi đầu không ngừng rơi nước mắt, nhưng lại không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở kiềm nén.

"Nếu như kháng lệnh, vậy thì để phương phi kê đơn thuốc không đau đớn tiễn nàng ta lên đường. Dù có chết đi nữa, cái xác này cũng phải đưa đến hôn lễ, hiểu chưa?"

Khê Hà nghe thấy vậy, mặt mũi không còn chút máu, lời nói của hắn rất rõ ràng.

Hoặc là sống mà thành hôn, hoặc là con đường chết, thậm chí chết rồi cũng không được yên ổn.

Thẩm Hi Nguyệt ngây người nhìn nam nhân trước mặt, hàn ý khó có thể khống chế từ đáy lòng nàng ta tràn ra, lạnh đến mức tứ chi tê dại.

Làm sao có thể, Mộ Dung Bắc Uyên vào cùng một chuyến, thỉnh cầu hoàng thượng lại có kết quả như vậy.

Tìm người thay thế Hồng Mai cũng thôi đi, người tìm còn là nha hoàn của nàng ta.

Điều này há chẳng phải là nói rõ cho tất cả mọi người rằng, hắn bảo vệ

Triệu Khương Lan đã vượt lên sự chiếu cố của nàng ta.

Sự khác thường như vậy khiến Thẩm Hi Nguyệt gần như nghẹt thở, lồng ngực đau nhói một hồi.

"Nghỉ ngơi sớm đi, trắc phi."

Hắn chậm rãi đứng dậy vỗ vai nàng ta: "Ngày mai còn phải tổ chức hỉ sự, vui vẻ một chút."