Mộ Dung Bắc Uyên có chuyện khó hiểu, nếu như Hồng Mai không chịu, há có chuyện gặp riêng như vừa nói. “Vì sao nói hôm qua Hồng Mai hẹn gặp tiểu Hầu gia, có phải trong này có hiểu lầm gì đó hay không?” Ánh mắt Triệu Khương Lan lạnh lẽo, nói toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm qua cho Mộ Dung Bắc Uyên nghe.
Hắn nhíu chặt lông mày, trên mặt nhiễm một tầng sương lạnh: “Hắn thật to gan, ban ngày ban mặt dám trắng trợn cướp đoạt người trong vương phủ ta, quả nhiên tiểu Hầu gia này rất thích tùy ý làm bậy!”
“Nếu như hắn mà thực hiện được, một khi gạo nấu thành cơm, sợ là sẽ muốn giết chết Hồng Mai. Đáng hận nhất là hôm nay hắn còn dám đến cầu hôn, nếu không phải sợ kết thù cho vương phủ, sợ là ta đã ném một mồi lửa vào đống sính lễ đó rồi.”
Mộ Dung Bắc Uyên sờ đầu nàng: “Đừng lo lắng, bồn vương đáp ứng nàng, sẽ không gả Hồng Mai cho hắn.”
Lúc này ở Lạc Hương Các, bầu không khí không hề dễ chịu.
Khê Hà khẩn trương nhìn Thẩm Hi Nguyệt: “Trắc phi, chuyện thương nghị Hồng Mai kết hôn thế nào rồi?”
“Bị Triệu Khương Lan quấy rối! Hôm nay cũng không biết vương gia xảy ra chuyện gì, bảo vệ nàng ta như vậy, đúng là giận điên người.”
Khê Lạc nhớ tới cái đầu heo kia mà sợ hãi trong lòng, ngộ nhỡ hắn cầu hôn Hồng Mai không được lại đến quấy rối mình thì sao.
Thẩm Hi Nguyệt liếc nàng một cái: “Ngươi đi tìm chủ tử nhà ngươi nói một tiếng. bảo hắn an bài mấy ngày gần đây một chút, tốt nhất có thể cho tiểu Hầu gia…”
Nàng ta làm một thủ thế cắt cổ, Khê Lạc càng hoảng “Cái này, sẽ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Thẩm Hi Nguyệt cười lạnh: “Bất kể xảy ra chuyện gì, không tính lên đầu chúng ta là được. Tiểu Hầu gia kia mà chết rồi, Định Sơn Hầu phủ và Thần vương phủ xem như sẽ kết cừu oán, gia chủ ngươi sợ là cầu còn không được. Nhưng ta hy vọng nhất là bọn họ sẽ tìm đến phiền phức cho Triệu Khương Lan. Triệu Khương Lan không dễ chịu, tã sẽ vui vẻ.
Định Sơn Hầu phủ, khi quản sự mang hai rương sính lễ trở về, sắc mặt tiểu Hầu gia khó coi có thể nhỏ nước rồi. “Làm hoàn thành được?” Gã âm trầm mím môi: “Không thể tưởng được, Thần vương phủ chịu vì một đứa nha hoàn mà không tiếc trở mặt cùng Hầu phủ chúng ta, ta đã xem thường người vương phi kia rồi.”
“Công tử, lời đồn của Thần vương phi hoàn toàn không đúng, hôm nay tiểu nhân thấy Thần Vương đối với vương phi cực kỳ ân cần, còn rất lưu tâm. Ngược lại chẳng quan tâm đến Trắc phi, ngay cả ánh mắt cũng không cho”
“Cái gì! Trách không được, thì ra là ta lầm!”
Gã âm thầm hối hận, sớm biết như thế, hôm qua cũng không dùng sức với đứa nha hoàn kia rồi.
Quản sự lau mồ hôi: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Có thể làm sao được! Ám chỉ đã quá rõ ràng rồi, nếu dây dưa nữa, chẳng phải là ngang nhiên đối nghịch với Thần Vương, bổn công tử điện chắc.”
Ý là đã từ bỏ, quản sự cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Hầu gia ôm một bụng tức giận, đêm đó liền đến Yên Vũ lâu tầm hoan tác nhạc.
Nửa đêm gã uống đến say mèm mới lưu luyến đi ra khỏi lâu, được người khác giúp đỡ lên xe ngựa.
Ai ngờ vừa đến cửa Hầu phủ, người vừa ngó đầu ra khỏi rèm chuẩn bị xuống. Lại có một mũi tên bắn lén bắn thẳng đến, đâm ngay giữa mi tâm của gã.
Gã sai vặt xoay người nhìn lại liền thấy trên đầu công tử có một mũi tên lông vũ.
Mắt vẫn chưa đóng lại đã ngừng thở.