Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 211




Không biết tại sao, vị tiểu hầu gia kia cũng chậm rãi theo sau họ, có vẻ như muốn đi cùng.

Tuy Triệu Khương Lan và Thẩm Hi Nguyệt đã là phụ nhân, không để ý nhiều như vậy.

Nhưng dù sao tiểu hầu gia cũng là ngoại nam, cứ đi theo như vậy khiến người ta cảm thấy không ổn thỏa.

Vị phụ nhân kia không biết tại sao, cứ để mặc nhi tử mình đi sau lưng, còn kéo Triệu Khương Lan nhỏ giọng trò chuyện.

“Thê thiếp nhi tử ta cũng vào cửa mấy năm rồi, nhưng không có tiên đồ, một người hai người cái bụng chẳng có động tĩnh gì.

Vương phi có cách nào, có thể điêu dưỡng cơ thể cho họ, sớm ngày nối dõi cho hầu phủ không”

Triệu Khương Lan ngơ ngác.

Vị lão phu nhân này thật sự không coi nàng là người ngoài, chuyện riêng tư như vậy cũng nói với nàng, thật khiến người ta đau đầu.

Thấy dáng vẻ bà ta còn muốn kéo Triệu Khương Lan đi bắt mạch cho nhóm thê thiếp kia, Triệu Khương Lan vội vàng nói: “Thực ra có lúc không sinh con được không nhất định liên quan đến nữ tử”

Nói cách khác, nhi tử của bà có thể không được đấy.

Lão phu nhân lập tức ngậm miệng, sắc mặt có chút khó coi.

Tiểu hầu gia đi sau lưng không biết có phải cũng nghe thấy hay không, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong lòng vì khó chịu mà sinh ra chút hận ý.

May mà họ rất nhanh đã chuyển chủ đề.

Cá trong hồ quả thật rất đẹp, Triệu Khương Lan thích cho cá ăn, nghe nói hôm nay chưa cho ăn có chút nóng lòng muốn thử.

Tiểu hầu gia đột nhiên xen lời, nói mấy con cá này thích ăn bánh đậu xanh nghiền nát.

Trong đình vừa khéo.có bánh đậu xanh, Hồng Mai vừa định thay Triệu Khương Lan lấy vài cái để nghiền nát.

Thẩm Hi Nguyệt lại liếc mắt nhìn Khê Hà, hiếm khi nàng ta đi lên một bước, lấy lòng nói với Triệu Khương Lan: “Nô tỳ nghiền thay vương phi.”

Triệu Khương Lan có chút kinh ngạc nhìn nàng ta.

Ngại vì có người ngoài ở đây, nàng không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng.

Ai biết Khê Hà tay chân vụng về, cầm miếng bánh đậu xanh trong tay còn chưa nóng, tõm một tiếng rơi xuống nước.

Một miếng bánh lớn như vậy rơi xuống, không chỉ không thu hút đàn cá đến tranh ăn, còn dọa chúng tản ra, trốn đi hết.

Khê Hà lập tức đỏ mặt; rối rắm không dám ngẩng đầu.

Thêm vào gương mặt nàng ta thoạt nhìn bẩn thỉu, dáng vẻ này nhìn thế nào cũng khiến người ta ghét bỏ.

Một nha hoàn ngốc nghếch, dung mạo không quá xuất sắc lại nhát gan.

Hoàn toàn không có thần thái sống động như ngày đầu gặp gỡ.

Tiểu hâu gia thất vọng bĩu môi, không muốn nhìn nàng ta thêm nữa.

Triệu Khương Lan lạnh lùng liếc nhìn, ngăn cản động tác của nàng ta, nói với Hồng Mai: “Ngươi vẫn nên làm đi”

Hồng Mai hiếm khi thấy Khê Hà mất mặt như Vậy, nhịn cười.

Tay chân nàng ấy lanh lẹ nghiền miếng bánh vụm bỏ vào khăn đưa chơ Triệu Khương Lan.

Triệu Khương Lan thả một ít vào hồ, mấy con cá nhỏ quả nhiên nhanh chóng bơi về, vô cùng đáng yêu.

Hồng Mai nhìn thấy không khỏi mỉm cười, ghé đến bên tai Triệu Khương Lan không biết nói gì, mày mắt chủ tớ hai người đều nhu hòa.

Cảnh này khiến người ta nhìn thấy trong lòng vui vẻ, khiến tiểu hầu gia nhìn đến ngơ ngẩn.

Trong lòng hăn ta sinh ra chút tà niệm, sau đó liền xem xét.

Ai nấy đều biết, trắc phi của thần vương điện hạ từ nhỏ đã có tình cảm sâu đậm với hắn, mà vị vương phi này hắn bị ép mới phải cưới nàng.

Tuy ngoài mặt Thần vương không mấy thân cận, nhưng trắc phi ăn mặc sang trọng, vương phi lại giản dị, có thể thấy hai người nhận được sự sủng ái khác biệt.

Nói thật, bảo hắn động đến một thị nữ bên cạnh sủng phi, lỡ đắc tội Thần vương, vậy thì mất nhiều hơn được.



- ---------------------------