Khê Hà kinh hồn bạt vía: "Rất có thể là chuyện sơn phỉ đã bị lộ, Quý phi còn bắt cung nhân phải ngậm miệng không nhắc tới kìa.
Trắc phi, liệu Vương gia có thể đã biết là người..."
"Nhanh, ngươi lập tức đi một chuyến đến tửu lâu Vạn Phúc, tìm người trung gian kia hỏi rõ ràng xem có ai đã đến điều tra gì hay chưa!" Thẩm Hi Nguyệt cũng hoảng hốt.
Chuyện này không thể coi thường, đây không đơn giản là vu oan hãm hại.
Lệnh sơn phỉ bắt cóc Triệu Khương Lan, nhẹ thì danh dự nàng ta bị hao tổn, nặng thì đòi mạng nàng ta.
Mà bất luận là gì, cũng bât kẽ tình cảm Mộ Dung Bắc Uyên dành cho Triệu Khương Lan là gì, bản thân cách làm này đã khiêu khích đến hắn.
Mộ Dung Bắc Uyên không phải là người thích giết chóc, An công công lại là lão nhân đã từng chăm sóc cho nàng ta, dựa theo tình cũ, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ không bắt hắn ta chết.
Nhưng lần này hắn lại không lưu tình mà giết chết hắn ta, chỉ có thể nói Mộ Dung Bắc Uyên đã hoàn toàn tức giận.
Trước mắt, nhất định phải biết rõ rốt cuộc là ai đã tiết lộ tin tức.
Khê Hà không dám không nghe theo, vội vàng đội mũ sa ra cửa, đi đến tửu lâu Vạn Phúc dò xét tin tức.
Ai ngờ khi đến tửu lâu, rõ ràng nàng ta đã nói với chưởng quầy là mình tìm khách nhân ở nhã gian trên lâu.
Đối phương lại nói nhã gian đã trả phòng, khách nhân không biết đi hướng nào.
Trước đó, lúc theo An công công tới, Khê Hà rõ ràng đã thăm dò được tửu lâu này là sản nghiệp của người trung gian, bây giờ lại tránh không gặp, hiển nhiên là cố ý tránh hiềm nghi.
Đã nói rõ khâu này nhất định xảy ra vấn đề.
Sắc mặt Khê Hà trắng xanh, đầu đầy suy nghĩ về chuyện này.
Bởi không chú ý nên lúc xuống lầu, nàng ta không cẩn thận đụng phải người khác.
Suýt chút nữa đã ngã cầu thang, đối phương kịp thời chìa tay kéo nàng ta lại.
Khê Hà đột ngột quay đầu, chợt nhìn thấy một người nam nhân tai to mặt lớn đang nắm chặt cổ tay mình, chi cam thây thật xâu hồ.
Đặc biệt là khi đối phương dùng chuôi kiếm gảy nhẹ, đẩy mũ sa của nàng ta ra, khiến cả khuôn mặt của nàng ta lộ ra ngoài.
Trong viện Thẩm Hi Nguyệt, nàng ta luôn luôn là người Thẩm Hi Nguyệt tin tưởng nhất.
Nàng ta cũng tự thấy thân phận của nàng ta cao hơn các nha hoàn khác không ít, kiêu căng đã quen.
Lúc này, thấy thái độ của đối phương như vậy, Khê Hà nhất thời tức giận mắng: "Đăng đồ tử từ đâu tới, còn không buông tay cho ta!" "Ai u, cô nương, là ngươi đụng ta trước, ngươi đã không bồi thường lễ xin lỗi thì thôi, sao lại còn mắng chửi người ta?" "Hừ, chỉ bằng cái dáng vẻ này của ngươi mà cũng xứng để bản cô nương xin lỗi sao? Nếu không buông tay ra thì ta sẽ gọi người, có biêt ta là người của phủ nào không, cũng không phải là người ngươi có thể đắc tội nổi!" Nam nhân cười gần: "Ồ? Thật có ý tứ" Khê Hà hung hăng hất tay của gã ra, không quay đầu rời đi.
Nam nhân lại không cam lòng nhướng mày: "Văn là lần đầu tiên có người nói lời huênh hoang như vậy trước mặt bản công tử.
Đi, phái một người đi theo, nhìn xem tiểu quỷ nhỏ này rốt cuộc là nhà ail" Rất nhanh đã có người báo lại rằng thấy người kia tiến vào Thần Vương phủ.
"Thần Vương phủ?" Nam nhân âm lãnh nheo mắt lại: "Nhìn dáng vẻ hẳn nàng là tiểu nha hoàn, mà tính tính lại hung hăng như vậy, có lẽ là tỳ nữ thiếp thân bên người nữ chủ tử nào đó.
Hừ, một nha hoàn nho nhỏ mà cũng dám bất kính với bản công tử..."
Nhớ đến chớp mắt đẩy ra mũ lụa mỏng vừa nãy, gương mặt Khê Hà lộ vẻ cực kỳ thanh tú, ánh mắt của nam nhân liền trở nên bỉ ổi.
Gã đã lâu rồi chưa thu nữ nhân nào làm ấm giường, nữ nhân này dù đanh đá nhưng lại rất hợp khẩu vị của gã.
Khê Hà không biết mình bị người theo dõi, sau khi hồi phủ thì kể lại một tràng những chuyện gặp phải lúc ở tửu lâu Vạn Phúc.
Tâm Thẩm Hi Nguyệt lạnh hơn nửa, nào còn ngồi yên được nữa, chỉ muốn đi tìm Mộ Dung Bắc Uyên thăm dò ý tứ của hắn.
Trong thư phòng, Giang Dương đang nói với Mộ Dung Bắc Uyên về tình huống của Triệu Khương Lan.
- _ Thuộc hạ vừa mới qua chân mạch lại cho Vương phi, nàng đã dừng sốt cao, chỉ là thân thể vẫn còn suy yếu.
Mấy ngày nay vẫn xin Vương gia không nên tùy tiện chuyện phòng the..."