Ngoài cổng Thần vương phủ, Mộ Dung Bắc Uyên bối rối nhìn đội ngũ đón dâu không được chuẩn bị trước.
“Ca, sao huynh lại có thể đối xử với muội như thế được chứ.
Nhà người ta đón dâu chẳng phải đều chuẩn bị bánh trái tươm tất, còn mời cả đoàn hát về thổi còi tung hô suốt cả quãng đường sao? Trong khi phủ các người cái gì cũng chẳng có, giờ nhìn lại mới thấy đường đi của muội quá mức nhạt nhẽo rồi, Hạ Chiêu vương chắc chắn sẽ có thành kiến với muội mất.”
Mộ Dung Bắc Uyên thậm chí còn chưa kịp mặc xong hỷ phục, bởi hắn mới chỉ khoác vỏn vẹn mỗi chiếc áo choàng thường bên ngoài.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng: “Muội yên tâm, Hạ Chiêu vương nhất định sẽ không có thành kiến gì với muội, chỉ thành kiến với ta mà thôi.
Nhưng thành kiến của hắn không là gì với ta cả, muội cứ lo việc của muội trước đi.”
Mộ Dung Bắc Uyên lúng túng lên ngựa, vì La Kiều Oanh ở ngay bên cạnh, nên trước khi rời đi, hắn không ngừng dặn dò.
“Nếu muội gặp được tân nương, muội cứ thay ta gật đầu đồng ý, bởi ta thật sự chẳng vui vẻ gì về việc này cả.
Nếu sau khi trở về phủ mà muội thấy không vui, ngàn vạn lần đừng có đến tìm ta để gây phiền.”
La Kiều Oanh trợn trắng mắt: “Muội sao có thể là người nhỏ nhen ích kỷ như thế chứ!”
“Không phải vậy sao?”
“Mộ Dung Bắc Uyên.”
Mộ Dung Bắc Uyên sợ đến mức muốn phi ngựa bỏ đi ngay lập tức.
La Kiều Oanh khẽ liếc nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Tứ ca, tứ tẩu thật sự có thể thuận lợi được thả ra sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên âm thầm ngẩng đầu ngước nhìn sắc trời: “Giờ khắc này, Chu Khiết có lẽ đã vào cung đón người.”
Từ trong phòng bước ra, Triệu Khương Lan có chút không quen, vì thế, nàng khẽ duỗi tay che đi ánh nắng mặt trời.
Tần Khâm đã đợi sẵn trong viện: “Triệu công tử, mời đi.
Như đã hứa, hiện tại Hoàng Thượng sẽ thả cho người được tự do.”
Triệu Khương Lan không chút cảm xúc mà bước ra ngoài, nàng đi thẳng đến Thần Hổ Môn, quả nhiên đã trông thấy được xe ngựa của Thần vương phủ.
Chu Khiết sau khi thấy Triệu Khương Lan cùng Tần Khâm, hắn vội bước đến tiếp đón họ.
.
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
“Tần đại nhân, tại hạ phụng mệnh Hoàng Thượng, đến đón Triệu công tử trở về phủ.
Thỉnh Tần đại nhân dừng bước, chỉ nên tới đây thôi.”
Tần Khâm gật đầu, sau khi nhìn thấy Chu Khiết cung kính đưa Triệu Minh vào trong xe ngựa, lúc này hắn mới nhỏ giọng phân phó cho thuộc hạ bên cạnh.
“Mau đuổi theo họ.
Hoàng Thượng có mệnh, nhất định phải luôn theo dõi hành tung của Triệu Minh, không được sơ ý để mất dấu hắn ta.”
Ám vệ ngay lập tức lần theo sau, những lời ban đầu của Chiêu Vũ đế bất giác hiện lên trong tâm trí của Tần Khâm.
“Người tên Triệu Minh này, nếu để lại bên cạnh Uyên nhi lâu dài chỉ là một cái họa lớn.
Nếu không trừ khử hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở thành vết nhơ trên người Uyên nhi.
Chẳng màng hắn có công ở Giang Nam, nhưng chỉ cần hắn ảnh hưởng đến Uyên nhi, trẫm cũng không thể dung túng cho hắn.
Vậy nên, chờ sau khi Uyên nhi cùng quận chúa Minh Châu thành thân, ngươi hãy mau tìm một cơ hội mà giết chết hắn đi.”.