Triệu Khương Lan gật gật đầu: “Đương nhiên là nhận ra.”
“Quan hệ của ngươi với Uyên Nhi như thế nào, bổn cung nghe loáng thoáng một ít tin đồn kỳ quái, nói Uyên Nhi vì một người đàn ông mà nghe theo sự sắp xếp của hoàng thượng phải thành thân với quận chúa Minh Châu.
Chuyện này không hợp lý.”
Vừa nói Hoa quý phi vừa tỉ mỉ nhìn Triệu Khương Lan.
Một lúc lâu sau, bà đột nhiên lên tiếng: “Khuôn mặt của ngươi nhìn có chút giống một người.”
Đối mặt với Chiêu Vũ Đế, Triệu Khương Lan không thể nói ra sự thật.
Nhưng đổi lại thành quý phi thì Triệu Khương Lan thực sự không cần phải giấu giếm nữa.
Nàng thuận thế quỳ xuống đất: “Mẫu phi, con là Triệu Khương Lan.”
Hoa Quý Phi hít sâu một hơi, đưa tay nắm lấy cằm của nàng không dám tin hỏi: “Nữ giả nam sao?
“Phải, nếu như lấy thân phận nữ tử ra mặt, tất cả mọi người sẽ biết nhi thần không còn ở Vinh Dương.”
“Làm sao có thể? Vậy vị hoàng hậu trong hoàng cung Vinh Dương kia là ai, lúc trước Vinh Dương đã thông báo rõ ràng là bệ hạ của bọn họ đã cưới công chúa Nhã Lan của Thịnh Khang làm hoàng hậu, chuyện này chẳng lẽ còn giả được sao?”
“Hoàng hậu kia là do Uyên Nhi đã tìm người đến thay thế cho nhi thần.
Dưới tay nhi thần có một người rất tài giỏi, rất am hiểu thuật dịch dung, vì thế nên hắn ta đã đổi gương mặt cho một nữ tử khác, may mắn có thể lừa dối qua cửa.”
Hoa Quý Phi nhẹ buông nàng ra, như muốn ngừng thở.
“Trách sao, bổn cung nói sao Uyên Nhi lại để ý một nam tử đến như vậy, lại không ngờ rằng các ngươi lừa trên dối dưới làm ra một vở kịch lớn như vậy.
Hai người các ngươi cũng thật là gan to bằng trời, chuyện như vậy nếu mà để cho hoàng thượng biết được, bổn cung cũng không gánh nổi giúp các ngươi.”
Trên mặt Triệu Khương Lan có chút xấu hổ: “Làm cho mẫu phi phải lo lắng, nhi thần cảm thấy vô cùng áy náy.
Chỉ là nhi thần và Uyên Nhi khó lòng xa nhau, chuyện Nhi thần trở thành vợ của người khác thì con và Uyên Nhi cũng đều không thể tiếp nhận, nên mới không thể không nghĩ ra một kế như vậy, đây cũng đã là cách xử lý tốt nhất khi ấy rồi.”
Gương mặt xinh đẹp của Hoa Quý Phi không khỏi nhíu chặt: “Nhưng bây giờ hoàng thượng lại bởi vì quan hệ giữa ngươi và Uyên Nhi mà buộc nó cưới quận chúa Minh Châu.
Hai đứa các ngươi sao lại khổ đến thế chứ?”
Triệu Khương Lan nghe bà nói thế trong lòng cũng càng thêm chua xót.
Hoa Quý Phi đưa tay xoa đầu nàng: “Nếu ngươi đã gọi bổn cung một tiếng mẫu phi, vậy bổn cung đây cũng xem ngươi như con gái ruột.
Uyên Nhi đã xác định ngươi là nữ nhân duy nhất của nó, vậy thì ngươi chính là đứa con dâu duy nhất của bổn cung.
Bổn cung sẽ không bỏ mặc ngươi không lo.”
Bà nhìn ra sân qua một cánh cửa: “Đáng tiếc là ngươi không biết võ công, bổn cung không thể nào đưa ngươi rời khỏi nơi này, nếu như chạy ra được thì hoàng thượng sẽ không tìm được ngươi, Uyên Nhi cũng không phải bị trói buộc.”
Triệu Khương Lan đau khổ lắc đầu: “Chuyện này, sao có thể kéo mẫu phi người xuống nước được.
Phụ hoàng bảo Uyên Nhi phải trả lời ngay hôm nay, chỉ sợ là Uyên Nhi chàng đã đồng ý rồi.”
“Trong ngoài điện Phú Xuân đều có binh lính hùng hậu vây quanh.
Bổn cung có thể đến từ dưới nước là đã phải cực kỳ cẩn thận, thậm chí thiếu chút nữa đã bị người ta phát hiện.
Nếu như ngươi từ chỗ này chạy trốn, chỉ sợ chân trước vừa mới ra thì chân sau đã bị người ta phát hiện.”.