“Điện hạ, bây giờ thu tay vẫn còn kịp.
Nếu không hành động của ngài chỉ khiến cho Hoàng thượng càng thất vọng và đau khổ, tổn thương tình cảm cha con hai người.”
“Đừng nói nhiều! Bản vương nhất định phải gặp phụ hoàng, không thể chậm một giây.”
Bọn hắn ở bên ngoài đánh nhau không ngừng, còn ở trong điện, khuôn mặt Chiêu Vũ đế đã phủ một tầng sương lạnh từ lâu.
Sắc mặt Triệu Khương Lan xám trắng cúi đầu, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, không có kế sách đối phó nào cả.
Làm sao bây giờ, cuối cùng thì nên làm gì đây.
“Người đâu, đem Triệu Minh vào bên trong mật thất, cho Thần vương vào đây.”
Sau khi Triệu Khương Lan bị người lôi vào mật thất, bên ngoài cửa, Tần Khâm thu lại kiếm dài, mặt không thay đổi nói: “Điện hạ, xin mời.”
Mộ Dung Bắc Uyên bước dài vào trong nội điện, tìm khắp một còng cũng không thấy bóng dáng của Triệu Khương Lan.
Chiêu Vũ đế thu hết những lo lắng trên mặt hắn vào trong mắt.
Chuyện đã đến nước này rồi, còn gì là không xác định chứ.
Đứa con trai tốt của hắn ta đúng là một nam nhân thâm tình.
Nhưng chuyện này nếu xét đến cùng, nguồn gốc vẫn là từ Triệu Khương Lan.
“Phụ hoàng, Triệu Minh đâu?”
Chiêu Vũ đế im lặng nhìn về phía hắn.
Nếu như người ngoài mà chịu ánh mắt sắc bén và chăm chú như vậy, chỉ sợ là bị dọa cho run rẩy.
Nhưng mà Mộ Dung Bắc Uyên không hề lùi bước, ngược lại là nhấn mạnh thêm lần nữa: “Phụ hoàng, Triệu Minh đang ở đâu?”
“Thân vương, kiếm trong tay con là để đối phó với trẫm sao?”
Ngón tay của Mộ Dung Bắc Uyên động đậy, nhưng không bỏ xuống ngay.
“Nhi thần không biết Triệu Minh đã phạm phải tội gì khiến cho phụ hoàng tức giận như vậy.
Triệu Minh là bằng hữu thân thiết của nhi thần…”
“Chỉ là bằng hữu thân thiết?”
Nghe Chiêu Vũ đế bất thình lình nói ra bốn chữ này, ánh mắt của Mộ Dung Bắc Uyên loé lên: “Ý của người là gì?”
“Giữa con và hắn cuối cùng là có tình cảm gì, trẫm đã hiểu rõ.
Mộ Dung Bắc Uyên, quả nhiên con muốn chọc trẫm tức chết mới vừa lòng đúng không, trách sao con nói là không muốn tái giá, nhưng sao lưng làm như thế nào?”
Mộ Dung Bắc Uyên tê cả da đầu.
Cuối cùng là sao Chiêu Vũ đế lại biết được?
Người biết việc này chỉ sợ là chỉ có mình quận chúa Minh Châu.
Hắn chỉ có thể trả lời: “Trong lòng nhi thần yêu ai, phụ hoàng hẳn phải hiểu rõ.”
“Chính vì trẫm vô cùng rõ ràng nên mới hiểu vì sao con lại có tâm tư khác thường với Triệu Minh.
Triệu Minh, hắn rất giống Triệu Khương Lan, nếu như hắn là nữ tử, thì trẫm đã nghĩ hai người đó là tỷ muội sinh đôi!”
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên chấn động, Chiêu Vũ đế thì tiến lên từng bước một: “Trách sao con lại nói là không buông được Triệu Khương Lan.
Kết quả là con không phải buông xuống được mà con chỉ đang tìm vật thay thế.”.