Liên Vãn Tình đành nói: “Không dám giấu, Quý nhi ngã bệnh rồi, bây giờ hai mắt không nhìn được.
Ta đã đi cầu cạnh khắp nơi nhưng đều không chữa được, bất đắc dĩ mới muốn tiến cung xin hoàng thượng khai ân, cử thái y đến khám cho Quý nhi.
Khi nãy ta đã nhờ hai thị vệ vào bẩm báo, còn chưa biết thế nào.”
Nghiêm Chính nhớ lại cuộc đối thoại khi nãy, ánh mắt nặng nề.
“Phu nhân không cần tiếp tục đợi nữa, có đợi tiếp cũng chỉ nhọc thân mình.
Tại hạ vừa nghe được, hai tên kia cầm ngân lượng chỉ nói muốn đi uống rượu chứ không hề có ý muốn giúp.”
Nghe lời Nghiêm Chính nói, Liên Vãn Tình sững người.
Bà ta lập tức cảm thấy tức giận, nhưng cũng chẳng làm gì được.
Dù sao với thân phận hiện tại của mình, bà ta cũng chả thể làm gì hai tên kia.
Liên Vãn Tình chỉ đành trông chờ vào Nghiêm Chính: “Nghiêm đại nhân, ta biết mình không nên làm phiền đại nhân nữa.
Nhưng Quý nhi đã bệnh nặng lắm rồi, nó uống thuốc mà thái y kê trước đây liền không nhìn được nữa.
Nếu muốn chữa khỏi cũng chỉ có vị thái y ấy có cách.
Đại nhân có thể đi gặp hoàng thượng không, ta quả thực hết cách rồi.”
Nghiêm Chính nhớ lại thái độ trước đây của Chiêu Vũ đế, mặt lộ rõ vẻ do dự.
Nhưng hắn nghĩ đến sự quan tâm mà Triệu An Linh dành cho Liên Vãn Tình, do dự một lúc rồi nói: “Phu nhân, ta có quen biết một lão thái y trước từng làm ở thái y viện nay đã lui về nhà.
Ta dám chắc có thể mời ông ấy đến phủ của phu nhân để khám bệnh cho thiếu gia.
Phu nhân thấy vậy có thỏa đáng? Còn phía hoàng thượng thì ta không dám chắc.”
“Được, vậy ta xin cảm tạ Nghiêm đại nhân trước.”
Vị lão thái y ấy là họ hàng của Nghiêm Chính, vốn nghe đến phải khám bệnh cho Mộ Dung Bắc Quý đã tỏ vẻ không muốn.
Nhưng Nghiêm Chính thuyết phục mãi rồi ông cũng nhận lời.
Đợi tới khi đến trước mặt Mộ Dung Bắc Quý, ông nắm được bệnh tình và phương thuốc của Mộ Dung Bắc Quý rồi cũng lúng túng.
“Không biết trước đây vị thái y nào kê đơn, đơn này nhằm chữa bệnh trầm cảm nên quả thực có tác dụng.
Nhưng tác dụng phụ quá mạnh, muốn rõ ngay là tốt hay xấu cũng khó.
Mà nay ta cũng không còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể đắp một lớp thuốc lên mắt thiếu gia, ba ngày tiếp theo không được tháo băng thuốc ra, có lẽ sẽ nhìn lại được.”
Liên Vãn Tình gật đầu liên tục, lại nghe ông nói: “Trầm cảm là tâm bệnh, mà tâm bệnh thì cần phải có ‘thuốc’ cho tâm bệnh.
Nếu thiếu gia muốn khỏi hoàn toàn, không đau khổ mất ngủ nữa thì cần phải gạt bỏ gánh nặng trong lòng.
Chỉ khi điều chỉnh được trạng thái thì bệnh trầm cảm mới đỡ được.
Nếu không thì mãi sẽ là vòng tuần hoàn.
Một khi không dùng thuốc thì lại mất ngủ, mà dùng thuốc rồi thì lại không nhìn được.
Dù là thế nào thì cũng vô cùng tổn hại sức khỏe.”
Lão thái y thoa hỗn hợp nước thuốc đặc sệt màu đen lên miếng vải, lại hơ cho thật nóng rồi mới đắp lên mắt Mạc Dung Bắc Quý.
Ông nhắc nhở: “Ba ngày này, thiếu gia không được tháo miếng vải xuống.
Nhưng điều này cũng có nghĩa, tạm thời thiếu gia vẫn chưa nhìn được, nhưng phu nhân cũng không cần quá lo lắng, ba ngày sau tất sẽ có tác dụng.”
Liên Vãn Tình cảm tạ lão thái y và Nghiêm Chính rồi tiễn họ về.
Sau đó, bà ta liền dặn dò người hầu của Mộ Dung Bắc Quý phải chăm sóc hắn thật cẩn thận.
Nghiêm Chính bận rộn xong mới quay lại đại lý tự, vừa bước vào thì trông thấy xe ngựa của Triệu An Linh.
Triệu An Linh vẫy tay với hắn: “Lúc nãy huynh đi đâu vậy, Tần đại nhân nói đã tìm thấy chủ quán trước đây lừa ta, định gọi huynh đi cùng mà lại chẳng thấy người đâu.”
“Vào cung một chuyến…” Nghiêm Chính nghĩ ngợi, xét về mối quan hệ trước đây giữa Triệu An Linh và Mộ Dung Bắc Quý thì vẫn nên nói chuyện hôm nay ra..