Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1810: 1810: Chương 1811




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Vốn dĩ phụ hoàng cũng không có nhiều thành kiến với ngươi, còn không phải do những chuyện người làm với Tùng Gia Lĩnh mấy năm trước bị vạch trần mới làm cho thiên tử tức giận sao? Từ trước đến nay không có một vị hoàng đế nào có thể đứng nhìn thủ hạ của mình vì ý đồ riêng mà để các sinh mệnh rơi vào cảnh khốn khổ lầm than.

Liên Tư Thành, ngươi không sợ oan hồn của Tùng Gia Lĩnh đến tìm ngươi đòi mạng sao?”
La Tước nhớ đến chuyện trước đây, trong mắt nổi tia máu.

Nếu như không phải vì Liên Tư Thành, quân đội Thiết Ngô sẽ không phải mất nhiều huynh đệ như vậy.

Cho dù đã trôi qua nhiều năm, hắn cũng không dám bước vào Tùng Gia Lĩnh một lần.

Dường như ở dưới đất vẫn còn đống xương trắng, cùng với tiếng ai oán vang lên bên tai.


Nghĩ đến đây, hắn vô thức nắm chặt vũ khí trong tay, dùng sức chém về phía Liên Tư Thành.

Liên Tư Thành hoảng hốt sợ hãi, muốn vươn tay ra ngăn cản, nhưng mã tấu lại bị Hồng Vân quấn chặt.

Trong chốc lát hắn ta không có cách nào ứng phó được, cánh tay trái liền bị La Tước chặt đứt.

“Không!”

Ngô thay phiên nhau canh trừng.

Đề phòng những thủ hạ cũ của Liên Tư Thành đã tạm thời quy hàng Đông Nam Thủy quân vì niệm tình cũ mà thả người.”

Sau khi nghe Mộ Dung Bắc Uyên phân phó, La Tước cẩn thận gật đầu.

Vật lộn như thế cả ngày, trời cũng tối sầm lại rồi.

Mộ Dung Bắc Uyên luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, khi nhớ tới cái túi vừa nhặt được, thầm nghĩ không ổn.

“Chết rồi, suýt chút nữa đã bỏ quên chuyện quan trọng! Cái túi sơn trà lúc trước bổn vương cầm trong tay đâu rồi, nhanh đưa cho bổn vương!”
Đến khi lấy được chiếc túi, Mộ Dung Bắc Uyên liền muốn lên ngựa.

La Tước vội vàng ngăn lại: “Điện hạ, không phải ngài vẫn muốn đi làng Phong Lam đấy chứ? Lần trước hạ quan đuổi theo phía sau ngài, nhưng do tốc độ của ngài quá nhanh hạ quan theo không kịp, nhưng lần này dù có thế nào hạ quan cũng không thể để ngài một mình mạo hiểm được.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhướng mày, lấy trong túi ra một quả sơn trà ném lên không trung, sau đó lại vững vàng tiếp được.

“La tướng quân, nếu chủ thành của làng Phong Lam chính là Hồng Vân, liệu ngươi có yên tâm ở lại trong thành mà không đến gặp nàng không?”
La Tước khó xử: “Cái này…”.