“Nàng có thể tượng tượng ra tâm trạng của ta không, đúng vậy, đây là bệnh dịch đó Triệu Khương Lan!
Nàng tuyệt thế vô song, y thuật siêu phàm, thế nhưng nàng cũng sẽ sinh bệnh cũng sẽ bị nhiễm bệnh.
Nếu như nàng sức mạnh vô địch ta có thể bình chân như vại, nhưng nàng có thể không, suy cho cùng nàng không phải là thần tiên, chỉ là một con người bình thường mà thôi.”
Triệu Khương Lan bị lời của hắn nói làm cho nước mắt chảy ròng ròng, thật sự không kìm nén được, cơ thể chầm chầm trượt xuống.
Cánh tay của nàng ôm lấy đầu gối ngồi xổm xuống, nỗ lực nén lại mới không bật ra tiếng khóc.
Dường như cảm nhận được hành động của nàng, Mộ Dung Bắc Uyên ở ngoài cửa cũng cùng ngồi xổm xuống.
Hắn dường như là đang thì thầm: “Vì vậy đừng đuổi ta đi nữa, bắt ta ở xa nàng như thế, có bất cứ động tĩnh gì cũng không thể lập tức biết được, ta sẽ phát điên mất.
Triệu Khương Lan, nàng tội nghiệp đáng thương ta đi, ta không muốn hoảng hốt lo sợ, chỉ cần trong lòng yên ổn một chút.
Ta nghe lời của nàng, ít nhất có thể yên tâm ngủ một chút.”
Triệu Khương Lan che mặt, nước mắt ướt đẫm cả bàn tay.
Rất lâu, nàng mới ồm ồm nói: “Vậy chúng ta hứa, ta bình an vô sự, thì chàng phải rời di.”
“Được, ta đồng ý với chàng.”
“Còn có, bất cứ thời gian nào ở trong đây, chàng đều phải che khăn mặt, đeo bao tay.
Mỗi ngày thường xuyên rửa tay, ở trong phòng xông hương thông gió, cũng không được lại gần khu vực của người bệnh ở.
Khi quay về để Giang Dương tìm cho chàng một căn phòng đơn, chàng cố gắng không được ra ngoài.”
Nghe thấy nàng kiên trì, Mộ Dung Bắc Uyên đương nhiên không phản đối.
“Được, nàng nói đúng, ta đều nghe theo nàng.”
Triệu Khương Lan bóp bóp mũi: “Lừa gạt, chàng vốn dĩ không nghe được một chút nào, nếu như chàng thật sự nghe lời, làm sao lại kiên trì ở đây không chịu rời di.”
“Ngoại trừ chuyện đó, mọi thứ khác đều do nàng sắp xếp.”
Triệu Khương Lan bị hắn dày vò một trận mới tức vừa lo lắng vừa cảm động, rất lâu mới bình ổn lại tâm trạng.
Nàng nhớ ra trước đó Mộ Dung Bắc Uyên bị thương ở chân, vội vàng hỏi: “Chân của chàng thế nào rồi, lúc đó ta nhìn thấy một dao đó của Ngụy An, đâm vào giữa mạch máu chân chàng, vì vậy luôn rất lo lắng sẽ ảnh hưởng tới cử động của chàng.”
“Lúc ở trên đảo quả thực đi lại rất khó khăn, có điều ta gò ép bản thân luyện tập mỗi ngày, bây giờ về cơ bản là có thể rời khỏi gậy chống rồi.”
Mộ Dung Bắc Uyên nói xong, lại nhắc nhở nàng.
“Nếu như nàng không yên tâm, có thể mở cửa ra xem, đích thân kiểm tra một lượt.”
Triệu Khương Lan cười ra nước mắt: “Tên đại bịp, đừng hòng lừa ta mở cửa.”
Mộ Dung Bắc Uyên còn không cam lòng: “Khương Lan, nàng không muốn gặp ta sao? Không bằng nàng mở cửa sổ, để ta ngắm nàng từ khe cửa đi.
Ta đến cũng đã đến rồi, lẽ nào ngay cả mặt nàng ta cũng không thể nhìn thấy được sao?”
“Làm sao mà trước đây ta không phát hiện ra chàng không biết xấu hổ như thế này nhỉ?”
“Cầu xin nàng đó, Triệu thần y, phu nhân tốt, một chút thôi, để ta nhìn thấy đi!”
Triệu Khương Lan bối rối một lúc, trên thực tế nàng cũng vô cùng dằn vặt.
Sự nhớ nhung đối với Mộ Dung Bắc Uyên không biết đã dày vò dằn vặt nàng bao nhiêu đêm dài.
Nếu không, thì ở xa xa nhìn thấy đi..