Người phụ nữ đó thấy có người tới thì hét lên đầy cảnh giác: “Ngươi lại là ai nữa! Ta cảnh cáo ngươi, ai cũng đừng nghĩ là có thể mang bọn họ đi, ta không cho phép!”
Triệu Khương Lan nhìn ba thi thể ở trên đất, trong mắt có một chút thương hại thoáng qua.
Nhưng rất nhanh sau đó nàng đã bình ổn lại tâm tình nhìn về phía đối phương: “Ta họ Triệu, tên Triệu Minh, là đại phu của đội quân bình định.”
Nghe thấy cái tên Triệu Minh, nàng ta không khỏi lên giọng: “Ta biết ngươi! Ngươi không phải là thần y à, tại sao chồng và con của ta uống thuốc dựa theo phương thuốc ngươi kê nhưng vẫn phải bỏ mạng?”
Triệu Khương Lan rũ mắt: “Bởi vì ta chỉ là đại phu, chứ không phải thần tiên, không thể làm phép cải tử hoàn sinh.
Toa thuốc đó có thể làm thuyên giảm những chứng bệnh, nhưng không nhất định có thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh.
Cho nên ngươi vẫn chưa hiểu rõ sao, đây chính là sự đáng sợ của dịch bệnh.
Nó có thể phá hủy một người, một gia đình, hay thậm chí cả một đám người chỉ trong nháy mắt.”
“Hôm nay ta muốn đốt những thi thể này không phải bởi vì muốn nhắm vào nhà ngươi, mà là để bảo vệ cho nhiều người hơn! Người đã qua đời rồi, không thể sống lại được, nhưng chỉ cần thi thể của bọn họ vẫn còn ở đây, thì nguồn lây bệnh sẽ không mất đi.
Những người ở gần với những thi thể này ví dụ như ngươi hay hàng xóm láng giềng đều có thể bị nhiễm bệnh từ đó.”
Người phụ nữ hơi suy sụp ngã ngồi trên đất: “Thế chôn bọn họ sâu dưới đất không được sao, tại sao nhất định phải đốt?”
“Bởi vì chỉ chôn là chưa đủ, nguồn bệnh thậm chí có thể nhiễm vào đất, vào nguồn nước.
Nếu hôm nay đưa bọn họ đi chôn thì sau này vẫn còn nguy cơ ở khắp nơi, dịch bệnh có thể lại bùng phát bất cứ lúc nào.
Vị phu nhân này, ta biết là ngươi rất không đành lòng khi bọn họ chết không toàn thây, nhưng lần hy sinh này sẽ có thể cứu thêm nhiều người khác, chẳng phải như thế thì cái chết sẽ có ý nghĩa hay sao?”
Trong mắt nàng bỗng nhiên dâng lên một hàng lệ: “Người ta yêu mấy tháng trước cũng rơi xuống sông, từ đó đến nay không hề có tung tích.
Hắn là người ta quan tâm nhất, so với tính mạng mình còn quan trọng hơn, bây giờ lại bặt tăm bặt tích, ngươi cảm thấy tâm trạng ta sẽ thế nào? Nếu như hắn xảy ra chuyện gì, ta cũng nghĩ mình sẽ chết quách đi cho xong… nhưng mà ta không thể làm thế! Bởi vì còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.”
Nữ nhân kinh ngạc nhìn Triệu Khương Lan: “Hóa ra ngươi cũng mất người mình yêu?”
Triệu Khương Lan cố kìm nước mắt: “Đúng vậy, nhưng ta không thể gục ngã.
Ta còn rất nhiều chuyện cần phải làm… tình hình dịch bệnh ngoài kia đang rất nguy cấp, cho dù ta có nhớ nhung thế nào cũng phải cắn răng bỏ sang một bên, toàn tâm toàn ý trợ giúp dân chúng kiểm soát dịch bệnh, để không có thêm người chết nữa.”
“Ngươi không nhớ đối phương sao? Ta xem thi thể này.
Đã không thể cứu được nữa rồi.”
Triệu Khương Lan quay mặt sang chỗ khác: “Không phải ta mạnh mẽ dũng cảm gì, chỉ là không muốn có thêm gia đình chịu cảnh bi thương.
Càng ngày càng có nhiều người chết, đối với thân nhân của những người đó, có ai không mong muốn con em của mình được sống tốt!”
Phu nhân che mặt khóc nức nở.
Triệu Khương Lan an ủi nói: “Nghe lời, giao thi thể này cho bọn ta xử lý.
Ngươi mau đến làng Phong Lam để cách ly đi.
Bệnh này của ngươi không thể tự nhiên hết được, ta đảm bảo là tất cả các thầy thuốc bao gồm cả ta sẽ đến làng Phong Lam chữa trị cho ngươi.
Dù chỉ còn một cơ hội mong manh cũng tuyệt đối sẽ không bỏ rơi bất kỳ ai.”
Nữ nhân nghe vậy, rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên, qua lúc sau nàng mới gật đầu đồng ý.
Nàng là người đầu tiên trong thành chủ động đi tách biệt ra.
Vì để cho người bệnh yên tâm, Triệu Khương Lan phân phó thị vệ thông báo cho tất cả dân chúng.
Hơn phân nửa thầy thuốc sẽ được phái đến làng Phong lam, một số còn lại sẽ ở trong thành đề phòng những khác có triệu chứng mắc bệnh.
Tin tức vừa truyền ra, quả nhiên hầu hết mọi người đều cảm thấy an tâm..