Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1757: 1757: Chương 1758






Rất nhanh sau đó khắp nơi trong thành đã được dán cáo thị.

Sau khi người dân thấy được nội dung trên đó thì đều kinh ngạc.

“Ôi trời ơi, nơi ở của chúng ta thế mà lại có bệnh dịch.

Có, có phải sẽ có rất nhiều người chết hay không?”
Binh lính dán cáo thị cất giọng nói: “Chư vị đã nhìn thấy, bây giờ trong thành đã liên tục có không ít người nhiễm bệnh, bệnh này có thể lây nhiễm, cho nên có rất nhiều gia đình cả nhà đều nhiễm bệnh.

Vì sự an toàn của tất cả mọi người, từ hôm nay trở đi, khắp nơi trong thành đều áp dụng giờ giới nghiêm.

Sau giờ Dậu, nếu như không có chuyện khẩn cấp thì không được ra khỏi cửa.

“Ngoài ra, quán rượu, quán ăn, những nơi như thế đều phải tạm dừng buôn bán.

Những ngày bình thường nếu không cần mua như yếu phẩm cần thiết thì không được tùy ý đi lại, cũng không được tụ tập đông người.

Nếu như trong nhà có người có triệu chứng nôn mửa, lên cơn sốt thì phải cố gắng đưa họ vào một phòng biệt lập, sau đó nhanh chóng báo cáo cho người phụ trách ghi chép ở mỗi con phố, tuyệt đối không được giấu giếm.”

“Mọi người đều phải phối hợp để thực hiện những điều tôi đã nói ở trên.

Nếu như vi phạm quy lệ (quy tắc + luật lệ), chúng ta sẽ có những biện pháp trừng trị thích đáng.”
Sau khi những thông cáo này được đưa ra thì mọi người bắt đầu bàn tán không ngừng.

Tuy đã nói là không thể tụ tập, nhưng vẫn có nhiều người không ý thức được độ nghiêm trọng của sự việc.

Bọn họ cho rằng bây giờ mới chỉ có không đến một trăm người nhiễm bệnh, những người khác vẫn còn rất khỏe mạnh.

Cũng bởi vì một số ít người bệnh ảnh hưởng đến hoạt động của tất cả mọi người, nên bọn họ không thể cam tâm.

Nhất là một số ông chủ quán rượu, bọn họ không chấp hành theo.

Bởi vì chiến sự nên vốn dĩ việc làm ăn của bọn họ đã bị ảnh hưởng rất lớn.

Bây giờ còn phải dẹp tiệm, thật sự là không để cho bọn họ có kế sinh nhai nữa.

Trong chốc lát, có nhiều người ầm ĩ gây rối, thậm chí còn đến quan phủ để kháng nghị.


Tri phủ ở đây sầu não đến mức rụng hết cả tóc, không còn cách nào khác đành phải đến doanh trại.

Ai ngờ là La Tước lại không có ở đây, để cung cấp cho thành Vô Tuyết, hắn không thể không đến những huyện lân cận và các nước chư hầu để nhờ giúp đỡ.

Hy vọng ở những huyện kế bên có dư thừa dược liệu, vải vóc và nguyên liệu nấu ăn để mang về.

Triệu Khương Lan thay mặt La Tước đi gặp tri phủ, mới vừa đến gần liền nghe thấy tiếng than thở của tri phủ.

“Triệu đại phu, những luật lệ này thật sự quá nghiêm khắc rồi, rất nhiều thương hộ đang náo loạn, bây giờ đã vây kín cả quan phủ.”
Triệu Khương Lan trầm giọng trả lời: “Đây cũng chỉ là do bất đắc dĩ.

Có người phản đối là do bọn họ còn chưa ý thức được độ nghiêm trọng của vấn đề.

Nhưng ngài là quan phủ, nhất định phải làm cho đến cùng.

Một khi mất đi khống chế thì thi thể sẽ có ở khắp nơi, ngài sẽ lấy gì để khai báo với bệ hạ?”
Tri phủ bị lời nói của nàng làm cho nghẹn họng, buồn bực không vui.

Lại nghe Triệu Khương Lan nói tiếp: “Đây mới chỉ mới là bắt đầu.

Sau khi quan phủ thống kê số bệnh nhân của mỗi nhà thì phải cùng đưa bọn họ đến làng Phong Lam.

Làng Phong Lam hẻo lánh, cũng ít người, La tướng quân đã di chuyển người dân trong thôn đến nơi khác, nên đã có một địa điểm tốt để chữa trị cho bệnh nhân.”
“Cứ, cứ làm như vậy thì chắc chắn sẽ có người không vừa lòng.”.