Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1712: 1712: Chương 1713






Quận chúa Minh Châu vì muốn lấy quyền chủ động, hô lên trước một bước.

“Thảo Như, tại sao lại như vậy!”
Nghe thấy tiếng quận chúa Minh Châu gọi mình, Thảo Như lập tức diễn ra dáng vẻ như vừa tỉnh lại, tỉnh tỉnh mê mê dụi hai mắt.

Chờ đến khi nàng nhìn thấy rõ người tới, lại cúi đầu nhìn chính mình, phút chốc gào thét lên.

“A!”
Nàng ta lập tức dùng quần áo của mình gói kỹ mình lại, hai mắt đỏ lên, làm bộ như chịu phải oan ức rất lớn mở miệng nói: “Quận chúa, nô tỳ sợ!”
“Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì thế, hai người các ngươi sao lại…”

“Triệu công tử hắn hình như đã uống say rồi, vừa nãy nô tỳ muốn đưa hắn về doanh trướng, nhưng lại bị hắn kéo một cái đi vào trong kho này, nô tỳ không biết hắn muốn làm gì, ai ngờ, lại bị hắn đè lên giường nhỏ thân thiết một lúc.

Nô tỳ muốn giãy dụa, nhưng Triệu công tử dù sao cũng là một nam nhân, sức lực cũng lớn hơn nô tỳ không ít.

Vì thế nên, vì thế nên…”
Nói tới đây, nàng ta lại nhỏ giọng khóc nức nở.

“Nô tỳ bởi vì quá mức sợ hãi, thế mà lại hôn mê bất tỉnh, sau đó thì không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Mãi đến tận khi quận chúa đến gọi tên nô tỳ, ta mới tỉnh lại.”

Quận chúa Minh Châu dường như bị dọa sợ quá mức lập tức che miệng lại.

Hai mắt nàng đỏ lên nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên: “Điện hạ, Triệu công tử hắn sao có thể làm ra chuyện như thế với Thảo Như chứ? Muội từ trước đến nay luôn coi Thảo Như như tỷ muội của mình, bây giờ nàng ta phải chịu nỗi nhục nhã lớn bằng trời như thế, muội làm thế nào cũng phải làm chủ thay cho nàng ta.

Cho dù là quan hệ của ngài và Triệu công tử không tệ thì chuyện này hắn cũng bắt buộc phải cho muội một câu trả lời.”
Triệu Khương Lan chỉ cảm thấy có người đang nói chuyện bên tai, nhưng mà mắt của nàng rất nặng, làm sao cũng không thể tỉnh lại được.

Mộ Dung Bắc Uyên tiến lên một bước, không thèm nhìn Thảo Như một cái, trực tiếp vỗ nhẹ lên vai của Triệu Khương Lan, nhỏ giọng dịu dàng gọi nàng.

“Triệu Minh, tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa.”
Triệu Khương Lan không thoải mái hừ một tiếng, Mộ Dung Bắc Uyên trực tiếp ôm nửa người nàng lên, không nặng không nhẹ véo véo mặt nàng.

“Mau tỉnh lại.”.