Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1630




Chương 1630

Chiêu Vũ đế nghe xong những điều hắn nói thì như có điều suy nghĩ.

Mối quan tâm của Mộ Dung Bắc Uyên không phải là không có lý.

Dẫu sao hắn ta cũng biết rõ mối quan hệ giữa Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên. Triệu Khương Lan là một đứa trẻ rất cố chấp và ương ngạnh, nhưng bây giờ rõ ràng là nàng đang miễn cưỡng nhân nhượng vì lợi ích của Thịnh Khang.

Nhưng Lý Mặc thân là quốc vương, hắn ta sao có thể lúc nào cũng cả nể chiều theo lý do của nàng được. Nếu thái độ của Triệu Khương Lan luôn thờ ơ lạnh nhạt, nó sẽ trở thành một mối tai họa tiềm ẩn khác cho cả hai quốc gia.

Vì vậy Chiêu Vũ để gật đầu: “Được rồi, trẫm sẽ để cho La Tước mang trước một nửa số quân đi đến Giang Nam để trấn áp quân phản loạn, nhưng mà thủy quân Đông Nam có một trăm ngàn đại quân, cho dù có ra có vào cũng không suy chuyển bao nhiêu. Dù La Tước có dũng mãnh phi thường đến đâu đi nữa, nhưng muốn lấy ít đánh nhiều, thì vẫn sẽ chịu không ít áp lực.

Mộ Dung Bắc Uyên đã chủ động chờ lệnh: “Nhi thần tình nguyện đi trước một bước đến Giang Nam để cùng nhau đánh quân phản loạn và san sẻ nỗi lo cho phụ hoàng. Quân đội Thiết Ngô tuy chỉ có một nửa quân số, so với quân số của thủy quân Đông Nam thì có kém hơn một chút. Nhưng giữa Giang Nam và Kinh Thành có ba phiên và năm quận, nếu như nhi thần có thể mượn binh từ các vị Phiên vương và Thái thú, thì chúng có thể tập hợp được khoảng ba mươi nghìn binh lính và đi trước chặn đường đi của Liên Tư Thành. Đến lúc đó quân đội Thiết Ngô sẽ từ bắc tiến quân về phía nam, nhi thần liền có thể cùng La tướng quân đánh vô từ hai phía, dồn quân của Liên Tư Thành vào tình thế bị bao vây.

Chiêu Vũ đế tỏ ý khen ngợi: “Con thật sự muốn xông pha chiến trường sao? Nhưng con phải suy nghĩ cho kĩ càng, thủy quân Đông Nam vô cùng trung thành với Liên Tư Thành, nhiều năm qua tiếng tăm cũng rất tốt. Đối phó với bọn họ không phải chuyện dễ dàng, vả lại trước nay con cũng chưa từng có kinh nghiệm dẫn binh đi đánh trận, trẫm chỉ sợ..”

“Từ nhỏ nhi thần đã lớn lên bên ông ngoại, nghe quen tai, nhìn quen mắt, tuy rằng chưa có kinh nghiệm chiến đấu thực tế, nhưng mà đối với chiến thuật và binh pháp, nhi thần cũng không hề xa lạ. Vả lại, nhi thần thân là Hoàng tử, so với người bình thường thì uy danh cũng nhiều hơn một chút, khi giao chiến cũng có thể khiến binh lính bọn họ cảm thấy có triều đình đứng sau ủng hộ.

Chiêu Vũ đế nghe điều này thì cảm thấy vui vẻ yên tâm. Nhưng hắn ta vẫn không thể không nhắc nhở Mộ Dung Bắc Uyên: “Cho con hành quân đánh trận đúng là một cơ hội rèn giũa rất tốt. Nhưng mà con chắc chắn phải ghi nhớ, nếu gặp nguy hiểm thì không được cậy mạnh khoe tài, tất cả đều phải lượng sức mà làm.”

Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Phụ hoàng yên tâm, nhi thần biết mà”

Triệu Khương Lan vừa rời khỏi Sơn Vương phủ thì lập tức trở về Thần Vương phủ. Chu Khiết vừa nhìn thấy nàng thì mặt mày của hắn ta đã vô cùng hớn hở.

Bởi vì bên ngoài không tiện nói chuyện, nên Chu Khiết cung kính nghênh đón Triệu Khương Lan vào trong.

“Cuối cùng Vương phi đã quay lại rồi. Trong khoảng thời gian này, thuộc hạ cử luôn thấp tha thấp thỏm, ngày đêm lo lắng Điện hạ sẽ không thể thành công đưa ngài trở về. Thuộc hạ lúc nào cũng tự trách mình, trước đây để cho ngài từ trong Vương phủ biến mất, đến nay vẫn không rõ tung tích của ngài, cũng như không biết ngài đã mất tích như thế nào. Mỗi lần nghĩ đến là thuộc hạ lại vô cùng hổ thẹn.”

Triệu Khương Lan quay trở lại Vương phủ cũng là để tính sổ chuyện này.

Nàng nheo mắt lại, nơi đáy mắt chợt lóe một tia mãnh liệt: “Triệu Thanh Nghi đang ở đâu?” Chu Khiết lộ vẻ bối rối: “Triệu Thanh Nghi, Vương phi sao lại hỏi đến nàng ta vậy? Không lâu sau khi Điện hạ rời đi thì vị Triệu cô nương đó cũng đột nhiên biến mất rồi.”

“Biến mất rồi?”

Triệu Khương Lan hừ lạnh một tiếng: “Sợ rằng nàng ta là vì biết Vương gia có khả năng sẽ gặp lại ta, lo lắng những chuyện xấu xa nàng ta đã làm bị bại lộ, cho nên mới đánh đòn phủ đầu, rời đi trước thời hạn”