Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1621




Chương 1621

Trời đã sụp tối, bọn họ đi ngang qua một ngôi làng nhỏ ven đường.

Vì lo lắng tá túc ở trong nhà của dân thường thì sẽ bị người khác chú ý đến, nên đã tìm một ngôi miếu đổ nát và ở lại đó một đêm.

Trong miếu có một bức tượng Bồ Tát bằng đồng, xem ra bức tượng này đã lâu lắm rồi, bên ngoài có mấy chỗ còn bị tróc ra từng mảng nữa.

Nhưng Bồ Tát là vị có tấm lòng từ bi độ lượng, chắc chắn Bồ Tát sẽ không chấp nhặt chuyện bọn họ ăn nhờ ở đậu tạm thời tại cái miếu này.

Các thị vệ đều nằm trên đống cỏ khô để nghỉ ngơi.

Triệu Khương Lan không ngủ được nên nàng ra ngoài ngồi ở bậc thềm hóng gió đêm. Mùa xuân ở Giang Nam rất ấm áp, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những bông hoa ngọc lan tím biếc nở rộ trên các tán cây ven đường. Những cánh hoa lơ lửng bay trong gió đều mang theo một mùi thơm ngọt ngào, khiến ai nấy ngửi vào đều thấy khoan khoái dễ chịu.

Mộ Dung Bắc Uyên đã rửa mặt sạch sẽ và khuôn mặt khôi ngô anh tuấn của hắn đã trở lại rồi.

Chỉ là quần áo trên người hắn còn chưa kịp thay nên nhìn có vẻ lạc quẻ và kỳ quặc.

Hắn vươn tay về phía Triệu Khương Lan: “Đang suy nghĩ gì vậy?”

“Hôm nay ta nhìn thấy chàng như vậy thì chợt nghĩ, kiếp sau chúng ta vẫn làm phu thê của nhau, nếu chàng đầu thai làm nữ nhân cũng không sao, thì khi đó ta bằng lòng làm tướng công của chàng”

Mộ Dung Bắc Uyên khẩy khẩy mũi nàng một cái: “Xảo quyệt!” Hắn chợt nghĩ ra điều gì đó và ngửa đầu nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời.

“Chúng ta như thế này là giống như đang thật sự thành hôn sao? Ban đầu khi nàng gả cho ta, lúc đó ta lại đồng thời cưới cả Thẩm Hi Nguyệt, ngay cả bái đường thành hôn cũng không làm cùng nàng, mỗi lần nghĩ đến chuyện này lòng ta vô cùng áy nảy và tiếc nuối.

Nhìn thấy dáng vẻ chua xót của hắn, Triệu Khương Lan bình thản khoát tay một cái tỏ ý không để bụng: “Ây dà, đều là chuyện đã trôi qua lâu lắm rồi, ta hoàn toàn không để bụng đâu, chàng cũng không cần để ý làm gì.

Nói xong, Triệu Khương Lan nhoẻn miệng cười: “Nếu như chàng thật sự không thể buông bỏ điều đó ở trong lòng, thể thì bây giờ chúng ta bái đường thành hôn đi!”

“Bây giờ sao?”

Mộ Dung Bắc Uyên đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh: “Nàng có chắc chắn là muốn bái đường ở đây không? Nhưng mà ở đây đơn sơ quá, rõ ràng là thiệt thòi cho nàng lắm, hay là bỏ đi.”

“Không hề đơn sơ mà”

Nàng chỉ vào vầng trăng trên trời: “Chàng nhìn xem, vầng trăng sáng có thể làm chứng cho chúng ta. Có trời đất làm mai, sau lưng có Bồ Tát mặt mày phúc hậu âu yếm nhìn chúng ta, tất cả mọi thứ đều vừa đủ mà”

Nghĩ tới đây, Triệu Khương Lan kéo Mộ Dung Bắc Uyên đến dưới một gốc cây ngọc lan.

“Hôm nay chúng ta đều mặc áo cưới màu đỏ chót, sau này sẽ không có cơ hội tốt như vậy đâu. Tuy rằng quần áo hai ta mặc lộn của nhau, nhưng bầu không khí vẫn rất là giống một đám cưới mà.”

Mộ Dung Bắc Uyên nghe được điều này, trong lòng hắn chợt bừng lên một niềm ấm áp. Thời gian đã trôi qua lâu rồi, thậm chí hắn đã không còn nhớ ban đầu ban thân đã ôm trong lòng nỗi oán hận như thế nào khi phải thành hôn với Triệu Khương Lan. Có trách thì chỉ trách lúc ấy mắt hắn bị mù, suýt chút nữa đã bỏ lỡ một nữ nhân tốt như vậy rồi.

“Được rồi, cứ nghe theo nàng vậy. Chúng ta ở nơi này chính thức lạy trời đất một lần nhé.”

Triệu Khương Lan đứng song song với hắn, hai người cùng nhìn về phía bầu trời.